- Tốt rồi, tốt rồi, nha đầu ngốc, ngươi xem ngươi cũng sắp khóc rồi kìa, cũng đã là đại cô nương rồi còn không biết xấu hổ.
Lâm Tiêu thay Lâm Nhu nhẹ nhàng lau đi nước mắt đọng trên mi.
- Nhị ca, ngươi đáp ứng muội muội một việc được không.
Lâm Nhu ngẩng đầu, bất an nói:
- Nhị ca, ngươi ngàn vạn không thể có việc gì đâu đấy, ngươi biết muội muội lo lắng cỡ nào không, lúc đầu khi nghe được tin tức ta rất sợ hãi, ta rất sợ hãi mất đi ngươi...
Lâm Nhu nói xong, không khỏi nước mắt chảy ròng.
- Nhị ca, ta biết rõ ngươi rất hiếu thắng, hai tháng này ngươi tu luyện khổ cực như vậy, muội muội đều thấy được, có đôi khi muội muội thật sự rất đau lòng ngươi, nhưng lại không dám khuyên ngươi, thấy ngươi cố gắng tu luyện như vậy, muội muội cũng rất vui vẻ, nhưng sau khi nghe được tin tức hôm nay muội muội mới phát hiện, mặc kệ nhị ca ngươi cường đại hay không, ngươi vĩnh viễn là nhị ca tốt của ta, ta thật sự rất sợ hãi ngươi sẽ rời khỏi chúng ta giống như đại ca vậy.
Lâm Nhu nói xong nước mắt rơi như mưa, cái mũi không ngừng nức nở.
- Tam muội!
Lâm Tiêu trong nội tâm không khỏi đau xót, cái mũi cũng đau xót, ôm thật chặc Lâm Nhu.
- Nhị ca không có việc gì, nhị ca cam đoan với ngươi, ta tuyệt không có việc gì đâu, tin tưởng nhị ca.
Lâm Tiêu nắm chặc nắm đấm, ngữ khí kiên định dị thường, trong ánh mắt tràn đầy kiên nghị và kiên quyết.
Bất kể là vì mình vẫn hay là vì người nhà, Lâm Tiêu hắn đều phải ưỡn ngực, chống đỡ lấy cái nhà này.
Chứng kiến Lâm Nhu lo lắng và thương tâm như thế, Lâm Tiêu không thể chờ đợi được muốn trở về phòng giờ lại tĩnh tâm lại, hảo hảo an ủi muội muội, lại nói tiếp, những ngày này vội vàng tu luyện, Lâm Tiêu cũng đã lâu không hảo hảo nói chuyện với muội muội rồi, vì vậy huynh muội hai người cứ như vậy ngồi ở trên mặt ghế đá trong đình viện trò chuyện vui vẻ với nhau.
Dựa vào khẩu tài của Lâm Tiêu, mấy truyện cười vừa ra, không bao lâu muội muội Lâm Nhu liền nín khóc mỉm cười rồi.
- Đúng rồi.
Lâm Tiêu đột nhiên nghĩ đến gì đó, từ trên người lấy ra hai mảnh phiến lá màu xanh biếc, trực tiếp đưa tới trong tay Lâm Nhu:
- Cái này ngươi cầm lấy tu luyện đi.
- Đây là...
Lâm Nhu nghi hoặc tiếp nhận phiến lá, nhìn kỹ lại lắp bắp kinh hãi:
- U Lan Thảo, nhị ca ngươi từ nơi này lấy được?!
Lâm Nhu làm việc ở Đan Các há lại không biết sự trân quý của U Lan Thảo, đừng thấy U Lan Thảo chỉ là nhất giai linh dược, nhưng nó lại không hề có tác dụng phụ, có thể trực tiếp phục dụng, bởi vậy khiến nó còn trân quý hơn cả nhị cấp linh dược.
- Nhị ca, cái này ngươi giữ lại dùng đi, có hai phiến U Lan Thảo này ngươi có thể tiết kiệm không ít thời gian tu luyện, cũng có thể nhanh chóng đột phá đến Luyện Tủy Kỳ hơn.
Lâm Nhu lắc đầu, nhét phiến la U Lan Thảo vào trong tay Lâm Tiêu.
- Nhị ca ngươi đã đạt tới Luyện Tủy Kỳ rồi, hai phiến U Lan Thảo này đã không cần nữa.
Lâm Tiêu cười nói, U Lan Thảo tuy rằng công hiệu cường đại, nhưng trực tiếp phục dụng chỉ trước Luyện Tủy Kỳ mới có hiệu quả, sau khi đạt đến Luyện Tủy Kỳ thì hiệu quả của U Lan Thảo sẽ giảm bớt rất lớn.
- Nhị ca ngươi đã đạt tới Luyện Tủy Kỳ rồi sao?!
Trong đình viện, truyền ra thanh âm kinh hô của Lâm Nhu.
Sau khi biết được Lâm Tiêu đã tấn cấp Luyện Tủy Kỳ thì Lâm Nhu cũng không trì hoãn nữa. Giấc mộng của nàng là trở thành một gã Luyện Dược Sư, mà muốn chính thức luyện chế đan dược, trước hết phải là một võ giả, coi như những y sư bình thường thì cơ bản đều là Luyện Tủy Kỳ, hai mảnh phiến lá U Lan Thảo đối với Lâm Nhu vừa đạt đến Luyện Cốt Kỳ mà nói có thể tiết kiệm được không ít thời gian tu luyện cho nàng.
Trở lại gian phòng của mình, Lâm Tiêu nằm ở trên giường nhắm mắt lại, tâm thần bắt đầu chuyển dời đến trên người Toản Địa Giáp.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!