- Nhị ca, huynh đang làm gì vậy? Muội gọi mấy tiếng rồi!
- Vừa mới trở về nghỉ ngơi một chút, cho nên không nghe được.
Lâm Tiêu ngồi dậy, ánh mắt dừng trên túi nhỏ Lâm Nhu cầm trên tay:
- Mang thức ăn ngon gì về cho nhị ca sao?
Lâm Tiêu cười đi tới.
- Đây là phế dược tra muội lấy về từ Đan Các, muốn thử xem có thể lọc ra được một chút linh dược hay không, nhìn huynh thèm như vậy kìa, đã đói bụng rồi chứ.
Lâm Nhu khẽ cười đưa túi lớn trong tay tới trước mặt Lâm Tiêu, giảo hoạt nói:
- Nếu huynh có thể ăn được thì cho huynh ăn, muội không để ý.
Nhìn bộ dáng nghịch ngợm của Lâm Nhu, trong lòng Lâm Tiêu nhói lên, hắn biết tâm nguyện của muội muội muốn trở thành một luyện dược sư, nàng công tác trong Đan Các, mỗi ngày đều dụng tâm học tập, chỉ mới mười hai tuổi nàng đã có thể nhận thức hơn ngàn loại linh dược khác nhau, trí nhớ kinh người, ngoại trừ hình dáng bên ngoài, nàng còn có thể từ mùi vị nhận thức ra thật nhiều linh dược.
Trong Thương Khung đại lục, địa vị luyện dược sư phi vô cùng cao thượng, thậm chí còn cao hơn võ giả, bởi vì điều kiện tiên quyết trở thành một luyện dược sư, chính là trở thành một võ giả.
Hiện giờ Lâm Nhu chỉ đạt tới luyện thể kỳ, tuy rằng còn chưa đạt tới võ giả nên không thể chính thức chế dược, nhưng thiên phú thật tốt, ở trong một ít đại gia tộc những đệ tử từ nhỏ đã học tập nhận thức linh dược, hiểu biết dược tính dược lý, hơn nữa quen thuộc quá trình chế dược.
Nhưng trở thành một luyện dược sư rất tiêu tiền, ngoại trừ thảo dược tầm thường, linh dược nhất giai trụ cột nhất giá trị cũng xa xỉ, gia đình không khả năng gánh vác.
- Cha mẹ thu nhập không cao, còn phải nuôi ta cùng muội muội.
- Muội muội mỗi ngày đi công tác trong Đan Các, thời gian tu luyện rất ít, đem đại đa số tiền tài cung ứng cho ta tu luyện.
- Nếu không có đại ca lưu lại huân chương, hiện giờ gia đình không biết chán nản như thế nào.
- Nhưng hoàn cảnh như thế, còn có đám tiểu nhân ngấp nghé huân chương của đại ca.
- Ta phải thay đổi vận mệnh của cả nhà!
Trong lòng Lâm Tiêu nhủ thầm.
- Thế nào, không muốn ăn sao?
Lâm Nhu che mũi, nở nụ cười giảo hoạt hỏi.
- Dám chọc ghẹo nhị ca của muội!
Lâm Tiêu ra vẻ tức giận:
- Xem nhị ca làm sao giáo huấn muội đây!
- Hứ, muội không sợ huynh đâu, ai nha, khanh khách…không cho phép chọt lét, khanh khách…
Lâm Nhu cười vang mở cửa bỏ chạy.
- Nhìn xem sau này muội còn dám trêu chọc nhị ca nữa không!
Lâm Tiêu cười đóng cửa lại, hít sâu vài hơi, bắt đầu tu luyện.
- Mãnh Hổ quyền pháp thức thứ nhất – Hổ Thị Đam Đam!
- Thức thứ hai – Hổ Khiếu Sinh Phong!
Bên trong phòng truyền ra tiếng gầm, kình phong cường đại thổi quét, vô cùng uy mãnh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!