Chương 73: (Vô Đề)

Diệp phu nhân cho hộ sĩ ôm cháu lại, Trình Vũ đầy cõi chờ mong nhưng khi nhìn cuc thịt mềm mại nhăn nhúm trong tã lót sắc mặt cứng đơ luôn, cái gì vậy cà, không phải nói đáng yêu lắm sao? Nhăn nhúm dúm dó nào có đáng yêu chứ? Lục tiên sinh còn nói giống cô? Xấu vậy sao giống được trời?

Trình Vũ cảm thấy thị giác có vấn đề, vội hỏi: "Không phải là lấy lầm con rồi chứ ạ, sao xấu như vậy?"

Lâm Giai Nhân cả giận liếc mắt con gái "Nào có ai làm mẹ lại ghét bỏ con mình xấu chứ?" 

Trình Vũ: "……"

Diệp phu nhân cũng nói: "Con nít mới vừa sinh toàn như vậy, lớn chút sẽ khác."

Trình Vũ cũng không biết nên nói gì, chỉ hy vọng Diệp phu nhân không phải đang an ủi cô. Nhìn lại bé con trong tã lót, cũng không biết tiểu gia hỏa này có phải biết mình bị chê xấu hay không mà nhăn mặt khóc, nhưng càng khóc lại càng xấu.

Trình Vũ thấy con mình sinh ra khóc xấu như vậy cũng chua xót muốn khóc.

Cô tâm tình phức tạp nhìn Lục Vân Cảnh thầm nghĩ, Lục tiên sinh sẽ không ghét bỏ con xấu nhỉ, nếu anh cũng ghét bỏ vậy thì bé con quá quá thảm luôn. 

Một đoạn thời gian dài sau đó Trình Vũ luôn lo lắng, bé con sẽ luôn xấu như vậy, không ngờ mấy tháng qua khuôn mặt bé con chậm rãi nẩy nở, dung mạo quả thực có thể nói là biến hóa long trời lở đất, trước nhăn dúm đỏ hỏn giờ trở nên trắng nõn, mắt to tròn sáng trong, mũi tẹt cũng cao hẳn lên, đặc biệt là khi cười rộ lên đôi mắt sáng lấp lánh, như là đem hai ngôi sao chất lượng nhất bầu trời giấu ở bên trong, thật là làm tâm ai cũng nhũn nhão. 

Trình Vũ quả thực không thể tưởng tượng được, cô thầm nghĩ, may mắn may mắn quá, lúc trước lo sốt vó cứ sợ xấu haha.

Tên của bé con là Lục Vân Cảnh đặt, Lục Niệm Trình.

Lục Vân Cảnh niệm Trình Vũ.

( Nghĩa của từ " NIỆM" là

Từ điển phổ thông

mong mỏi, nhớ

Từ điển trích dẫn

1. (Động) Nghĩ, nhớ, mong. ◎Như: "tư niệm" tưởng nhớ, "quải niệm" nhớ nhung canh cánh trong lòng.)

Mấy ngày nay Dịch Minh Kiệt đang phiêu bồng, cậu cũng không biết sao người trước kia chán ghét hắn đến mức không buồn liếc mắt một cái như Văn Hi sẽ đáp ứng kết giao với hắn, trong khoảng thời gian này mỗi một ngày tâm can bé bỏng của cậu đều loạn rung rinh. 

Hôm nay cậu đi tụ hội với nhóm bạn mà còn cầm trên tay một chiếc xe đồ chơi, những hồ bằng cẩu hữu cũng đức hạnh mới của cậu, nên khi thấy cái xe đồ chơi liền trêu ghẹo: "Này Dịch Minh Kiệt, còn chưa cưới Văn Hi đã chuẩn bị tốt cả đồ chơi vậy ba?"

Mấy người khác nghe thế cũng cười rộ lên, Dịch Minh Kiệt không để ý, trợn trắng mắt nói: "Đây là chuẩn bị cho cháu trai ông đấy."

Người vừa mới nói lại nói: "Cháu trai? Em trai cậu mới học cao trung, ông đào đâu ra cháu trai?"

Dịch Minh Kiệt hừ hừ, vẻ mặt đắc ý ngồi xuống, bắt chéo chân nói: "Vợ có cháu trai thì có phải là mình cũng có cháu trai hay không?"

"Cháu của vợ?" Lại có người thấy kỳ quái nói: "Vợ cậu không phải Văn Hi à, chứ cô ấy con một mà?"

Dịch Minh Kiệt nói: "Tỷ muội tốt của vợ, Trình Vũ đó, ông biết chứ?" 

Mọi người đều không khỏi kinh ngạc cảm thán, có người nói: "Ý là Trình Vũ có con trai?" Lại dài miệng nói tiếp: "Nếu có thể sinh cho Lục Vân Cảnh đứa con trai thì giá trị con người không lại thêm gấp bội sao?"

Một người khác lại nói: "Trình Vũ hiện tại chính là con gái duy nhất của tập đoàn Thông Minh nên sẽ không cần dựa vào con cái thượng vị?"

Người vừa mới nói lại vội nói: "Cũng đúng cũng đúng." Nói xong hắn lại lắc đầu thở dài: "Mà công nhận mệnh Trình Vũ cũng thật tốt ha? Lúc trước khi biết cô ta không phải Trình đại tiểu thư tui còn đồng tình á, cho rằng cô ta là con nhà nghèo bị bỏ, không nghĩ tới lắc mình lại biến hoá liền thành đại tiểu thư, vận mệnh thật thú vị nha." Hắn nói xong mới phát hiện người ngồi cạnh đang ngẩn người, liền dùng khuỷu tay đâm đâm nói: "Tạ thiếu thấy đúng không?"

Tạ Bác Nghệ phục hồi tinh thần lại, không trả lời, đứng dậy đi ra ngoài, ném tới một câu: "Tui còn có chuyện, các cậu tụ tập đi."

Dịch Minh Kiệt thấy hắn phải đi, vội nói: "Tạ Bác Nghệ cậu chơi trò thần kinh gì thế? Hoạt động hôm nay từ sáng sớm đã thương lượng tốt, giờ lập tức bắt đầu ông lại muốn đi nữa? Chơi kì vậy ba!" 

Tạ Bác Nghệ không nói gì, thân ảnh biến mất sau cánh cửa, người vừa mới đụng phải khuỷu tay Tạ thiếu vội hỏi: "Có phải tui nói gì đắc tội hắn không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!