Đặc biệt khi đối mặt với Lục Vân Cảnh.
Trình Vũ cúi đầu, kéo cổ áo anh, cắn cắn môi nói: "Rõ ràng là anh biết mà."
Lục Vân Cảnh: "……"
Nhìn cô vợ nhỏ trước mắt, hai mắt Lục Vân Cảnh như hố gas dần dần thốc sâu ngọn lửa, từ lúc cô bắt đầu câu nói đó, anh đã cố nhẫn nhịn tới hiện tại, giờ nhìn khuôn mặt nhỏ của cô đỏ bừng, trong ánh mắt lại mờ mịt, khi cô không nói lời nào cũng đã đủ để anh nóng đến hỏng mất, một khi cô mở miệng, sự nũng nịu đó kích thích anh phát cuồng.
Nghĩ cô nhát gan anh mới không dọa cô, ôn nhu vuốt ve mắt cô, híp mắt che dấu lửa nóng, nhẹ giọng nói: "Không nhọc em cố sức, anh thay em tự thu thập chính mình được không?"
Trình Vũ: "……"
Chuyện tiếp theo phát Trình Vũ đã không đủ sức nghĩ lại.
Giờ này đã là đêm khuya, người trên đường tuy rất ít, nhưng vẫn có xe chạy qua, có thấy cũng chỉ thấy bên đường có một chiếc Land Rover mạnh mẽ lắc lư, mơ hồ còn có thể nghe được giọng nữ trong xe làm người ta mặt đỏ tim đập.
Sự kịch liệt mãi giằng co thật lâu mới kết thúc.
Trong xe nhiệt khí mờ mịt quả thực rất ái muội, Lục Vân Cảnh đã mặc xong quần áo, nhìn sơ qua vẫn gọn gàng giỏi giang giống như vô dục vô cầu, nhưng nhìn kỹ sẽ phát hiện trán anh ướt mồ hôi, đầu tóc có vẻ hỗn độn, trên quần còn lưu vết bẩn. Chỉ Trình Vũ là chật vật kinh khủng, lễ phục bị xé nát, nội y cũng thay đổi hình dạng, chỉ có thể dùng âu phục anh bọc toàn thân bủn rủn nằm trên xe.
Lúc sau Kim Lê Dương mới lên xe không lên tiếng một câu, xe về đến nhà, mặt Trình Vũ vẫn đỏ bừng, vừa thầm mắng mình không ra thể thống gì khi cùng Lục Vân Cảnh làm chuyện đồi bại trên xe, vừa oán Lục Vân Cảnh thật sự quá đáng.
Trình Vũ được Lục Vân Cảnh ôm đến phòng tắm, nói là muốn giúp cô tắm rửa, chỉ là anh lại ấn cô trên vách ăn thịt.
Trình Vũ mệt muốn xỉu, trong lòng mắng thầm, người lại không có chút sức lực, chỉ có thể mặc anh.
Bởi vì tối qua ngủ trễ, cho nên ngày hôm sau Trình Vũ dậy trễ, cũng không biết có phải rèn luyện hiệu quả không mà trên người cũng không đau nhức như trước.
Trình Vũ xuống lầu lại phát hiện Lục Vân Cảnh đang ngồi ở sô pha phòng khách xem tin tức, thời gian này không phải anh nên ở công ty sao?
Trình Vũ liền hỏi: "Hôm nay anh không cần đến công ty hả?"
Lục Vân Cảnh xếp báo lại nói: "Hôm nay anh đi Ô Lạp quốc, trước em ăn gì đi, ăn xong chuẩn bị một chút rồi đi cùng anh luôn."
"Ô Lạp quốc?" Trình Vũ uất ức: "Vậy sao hôm qua anh không nói?" Nói sớm thì cô đã chuẩn bị sớm, không dậy trễ thế này.
Không ngờ Lục Vân Cảnh lại nói như đương nhiên: "Anh sợ em tự tạo gánh nặng."
"……" Trình Vũ híp mắt nhìn anh, tuy rằng vẻ mặt anh vẫn đứng đắn, nhưng cái chữ "Gánh nặng" không khỏi làm cô nghĩ nhiều.
Kiếm Lai Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn Tiên Nghịch Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp Vưu Vật
- Nhi Hỉ Ngôn Tình, Sủng Theo như lời anh nói gánh nặng đó không phải là ám chỉ nếu cô biết hôm nay đi ra ngoài thì tối hôm qua sẽ kiềm chế một chút, sau đó là cự tuyệt anh cứ như vậy anh không thể không ăn chay.
Trình Vũ đau đầu, không khỏi nghĩ anh quá phúc hắc, thật là đồ hỗn đản! Trình Vũ mắng trong lòng.
Bất quá Trình Vũ cũng không nói gì thêm, Thất tẩu đã đem bữa sáng lên, cô đi qua ăn sáng. Hôm nay bữa sáng kiểu Trung Quốc, Thất tẩu nướng bánh rất ngon, nướng bánh nhân thịt cùng sữa đậu nành ăn phi thường ngon.
Trình Vũ ăn nướng bánh vừa hỏi Lục Vân Cảnh: "Sao đột nhiên anh muốn đi Ô Lạp quốc, rồi còn dẫn em đi theo?"
Lục Vân Cảnh đứng dậy vừa đi vừa nói:
"Cũng không phải là đột nhiên quyết định đi, ở Ô Lạp quốc anh thành lập trung tâm y tế, vì sao mang em theo á hả." Anh đã đi tới trước mặt cô, đứng phía sau cô, tay chống trên bàn ăn, vừa lúc bao cô trong lòng ngực anh.
Nhiệt khí trên người anh tức khắc ập vào Trình Vũ, cô chỉ cảm thấy trên người ngứa ngáy.
Môi anh tiến đến bên tai cô nhẹ giọng nói: "Bởi vì anh phát hiện, ngủ một mình rất khó chịu."
Trình Vũ: "……" Trình Vũ điều chỉnh hô hấp, ra vẻ tự nhiên hỏi: "Mấy năm nay không phải anh đều ngủ một mình sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!