Trình Tư Mông ủy khuất khóc ròng nói:
"Con nào biết người bất nam bất nữ đó là Tam công chúa chứ, huống chi không phải trước đó cả nhà cũng đồng ý ca cách con làm sao? Hiện tại xảy ra chuyện liền trách con vậy?"
Tuy rằng có lý thế nào thì Trình Văn Hải vẫn không hết giận, ông ta lại mắng:
"Đều tại con thiếu kiên nhẫn, sao không đợi Tam công chúa tới coi tình huống thế nào rồi mới nói!"
Bị Trình Văn Hải mắng thẳng vào mặt, Trình Tư Mông càng thêm ủy khuất, khóc ròng:
"Được rồi được rồi, đều là con sai là được rồi chứ gì?"
Mẹ con nhà họ Giản ở một bên có chút xấu hổ, vội vàng lại khuyên, đang nói thì di động của Ứng Tuệ Như vang lên, tiếp điện thoại nghe người đầu bên kia nói sắc mặt bà ta cũng biến đổi, Giản Chu Nghiên có loại dự cảm rất tệ, đợi tắt điện thoại liền hỏi: " Mẹ sao vậy?"
Ứng Tuệ Như cười nói: "Không có việc gì." Lại khách khí nói với Trình gia:
"Nhà tôi có chuyện tôi đi trước." Nói xong lại nói với Lục Thừa Duẫn: "Thừa Duẫn cậu đi về trước đi."
Giản Chu Nghiên biết nhất định là xảy ra chuyện gì đó, cô cũng không nói gì, đợi mẹ con hai người lên xe mới hỏi:
"Mẹ, có phải xảy ra chuyện gì không?"
Ứng Tuệ Như trầm mặt nói: " Hàng của Giản gia cũng bị hải quan Thái khấu hạ."
Mặt Giản Chu Nghiên trắng nhợt, ngay sau đó bất mãn: " Người chụp ảnh không phải con, vì sao lại muốn liên lụy Giản gia?"
Ứng Tuệ Như lạnh lùng nhìn: " Vì Lục Vân Cảnh và Tam công chúa xem chúng ta là cá mè một lứa."
Giản Chu Nghiên hơi hé miệng lại không biết nên nói gì, còn tưởng rằng lúc này có thể một kích tất trúng, ai biết Tam công chúa lại thích mặc nam trang!
Ứng Tuệ Như nhắm mắt tựa lưng vào ghế, khuôn mặt lộ vẻ mỏi mệt, trên thực tế Giản gia hiện giờ cũng không ổn hơn Trình gia tẹo nào. Hiện giờ cũng dựa vào căn cơ tổ tiên tích lũy mới miễn cưỡng duy trì vẻ ngoài.
Từ khi Lục Vân Cảnh lấy quyền to ở Lục gia, đã thâu tóm không ít xí nghiệp ở Bắc Thành, cả mấy đại gia tộc khác ở Bắc Thành cũng lần lượt bị chèn ép, việc chèn ép Lục Thừa Duẫn thì đám người Ứng Tuệ Như có thể lý giải, Lục Vân Cảnh ở Lục gia bị những người đó khi dễ nên hắn bức họ chết hoặc bức tới điên, còn Trình gia với Giản gia không oán không thù lại hướng vào bọn họ thì chỉ có thể là vì Trình Vũ.
Hơn nữa cách đối phó với bọn họ lại không phải là trực tiếp giết cho thống khoái, mà cứ giống như nồi nước ấm nấu con ếch xanh, từng một chút bóc lột, để họ tận mắt nhìn thấy đồ trong tay họ sẽ bị hắn cướp từ từ thế nào, tựa như dã thú bắt được con mồi không sốt ruột ăn luôn, mà cứ đem cầm nó trong tay đùa bỡn khiến chúng cảm nhận được sự sợ hãi, mỗi phân mỗi giây đều sống trong lo lắng hãi hùng, thậm chí so với cách hắn đối phó với những người khác càng thêm tàn nhẫn hơn.
"Trở về tự mình vào phòng tối đi."
Lời Ứng Tuệ Như nói ra làm Giản Chu Nghiên như là bị sét đánh, không dám tin nhìn mẹ:
"Mẹ…… Mẹ vì sao phạt con?"
Ứng Tuệ Như mở mắt phẫn nộ nói:
"Vì sao ư? Giản gia sở dĩ lâm vào tình cảnh hiện giờ thì cũng là vì con thiếu kiên nhẫn! Ai bảo con làm gãy chân Trình Vũ, ai bảo con làm như vậy?!"
Giản Chu Nghiên sợ ngây người:
"Mẹ lời này là có ý gì? Vì sao lại nói đến chuyện này?"
Ứng Tuệ Như hít sâu một hơi, tâm bình khí hòa mới nói:
" Con thật cho rằng Giản gia giờ vẫn là Giản gia năm đó sao? Con có biết Giản gia sớm đã bị
Lục Vân Cảnh đùa bỡn như chơi?"
Giản Chu Nghiên cho rằng mình nghe lầm, sau một lúc lâu mới nói:
" Sao mẹ nói như vậy? Giản gia sao có thể bị Lục Vân Cảnh chơi đùa chứ? Mấy năm nay Lục Vân Cảnh đả kích các gia tộc khác cũng không dám động vào Giản gia, chẳng lẽ không phải vì hắn kiêng kị Giản gia sao? Giản gia căn cơ thâm hậu nhiều hơn Trình gia, hắn căn bản không thể trở bàn tay nhanh như vậy, huống chi phải đả kích nhiều người vậy chính hắn cũng hao tổn cũng không ít, hiện giờ cần nghỉ ngơi dưỡng sức sao hắn còn tinh lực đến đối phó với Giản gia?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!