Chương 47: (Vô Đề)

Lục Vân Cảnh "ăn" no rồi mới ung dung tắm rửa mặc quần áo, Trình Vũ nghe nói công ty ở nước ngoài xảy ra vấn đề, còn tưởng gấp lắm, ai ngờ anh ấy lâu li như vậy, hơn nữa nhìn bộ dáng càng không giống chuyện gấp. Trình Vũ cảm giác cô vừa bị lừa.

Bị Lục tiên sinh dày vò, Trình Vũ còn bủn rủn nên cứ quấn chăn nằm trên giường nghỉ ngơi, ai ngờ mặc quần áo xong Lục Vân Cảnh lại đột nhiên nói: "Ngày mai Tam công chúa qua đây, anh ở nước ngoài không thể tiếp đãi cô ấy, nên nhiệm vụ này giao cho em."

Trình Vũ cả kinh, ngồi dậy hỏi: "Chuyện lớn như vậy sao giờ anh mới nói cho em biết?" 

Lục Vân Cảnh nhàn nhạt ngó vợ một cái, trả lời như đương nhiên: " Anh sợ em phân tâm."

Trình Vũ: "……"

Trình Vũ híp mắt nhìn chồng, cô tin chắc mình tuyệt đối bị lừa, siêu cấp đại phúc hắc.

Bị vợ nhìn chằm chằm, Lục Vân Cảnh cũng không có phản ứng gì, anh đi thẳng tới mép giường đứng yên, nhìn cô cau mày sau đó anh khom người, kéo cái chăn bị cô làm rơi khi nãy lên đến bả vai, cuốn như đòn bánh tét, mới nói:

"Anh đi trước."

Trình Vũ: "……"

Nhìn bóng dáng anh biến mất ở cửa Trình Vũ nhịn không được thầm mắng " Đồ hỗn đản".

Tiếp đãi Tam công chúa đối với Trình Vũ nói thật là lạ lẫm, cũng may Lục Vân Cảnh đã an bài nhân thủ hỗ trợ Trình Vũ nên cô không đến mức luống cuống tay chân.

Lần này Tam công chúa tới là vì thương nghiệp cũng không đề cập đến chính trị, cho nên không kinh động chính giới. Bất quá nghênh đón một công chúa cũng không phải việc nhỏ, ngày hôm sau, Trình Vũ mang người Lục Vân Cảnh an bài đi đón khách.

Thời điểm trước cũng tiếp xúc qua Tam công chúa cũng quen cô, hơn nữa cô ấy không có kiêu ngạo lắm cho nên Trình Vũ ở chung cũng không tệ lắm.

Tam công chúa cảm thấy mang theo quá nhiều người đi đâu cũng không tiện, nên bảo họ khỏi đi theo, chỉ bảo Trình Vũ làm hướng dẫn cho cô ấy du lãm khắp Bắc Thành. 

Bắc Thành rất lớn, Tam công chúa đi không bao lâu đã mệt mỏi, Trình Vũ liền đưa cô ấy về khách sạn dừng chân.

Đón tiếp Tam công chúa hai ngày, đến ngày thứ ba Lục Vân Cảnh mới về, Lục Vân Cảnh về là lập tức làm tiệc đãi Tam công chúa.

Giữa trưa Kim Lê Dương đem lễ phục đến nhà cho Trình Vũ chọn lựa, cô chọn lễ phục trắng, lễ phục thiết kế khá bảo thủ có tay, váy dài, kiểu dáng hở trên vai, bởi vì từ nhỏ bị mẹ nuôi ảnh hưởng, Trình Vũ cũng không thích lễ phục trễ nãi, hơn nữa Lục Vân Cảnh cũng không thích cô lộ da thịt, cho nên mỗi lần chuẩn bị lễ phục cho cô đều kiểu bảo thủ. 

Trình Vũ thay lễ phục xong là Kim Lê Dương đưa cô đến khách sạn, khách sạn này cũng là của Lục Vân Cảnh. Kim Lê Dương đưa Trình Vũ tới phòng nghỉ, Trình Vũ đẩy cửa vào đã thấy Lục Vân Cảnh ngồi trên sô pha xem văn kiện. 

Hôm nay Lục Vân Cảnh mặc tây trang đen phẳng phiu, thiết kế gọn ghẽ, tóc cũng xử lý tỉ mỉ dùng keo xịt tóc này nọ, nhìn rất thành đạt cho người ta một thấy một người chí lớn.

Rất ít khi chú trọng nhan sắc, nhưng tạo hình này thích hợp với anh ấy, kết hợp giữa lãnh đạm và uy nghiêm không thể xâm phạm, cảm giác dù anh chỉ lẳng lặng ngồi đó cũng khiến người ta thấy nguy hiểm.

Lục Vân Cảnh nhìn cô tiến vào cũng sửng sốt một chút, bất quá anh cũng không làm cô thấy khác thường quá rõ, khép văn kiện ném ở một bên, anh đứng dậy đến bên cạnh cô nói:

"Chuẩn bị xong rồi, ta ra ngoài đi, thời gian cũng tới rồi." 

Trên thực tế Lục Vân Cảnh hôm nay khiến Trình Vũ cảm thấy anh thật sự là vô cùng có mị lực. Đột nhiên cô nghĩ nam nhân này là của cô, nghĩ tới lúc bọn họ từng đỏ mặt tim đập nhanh, không biết thế nào Trình Vũ lại suy nghĩ biến thái muốn đè nam nhân này ở dưới thân abc□ xyz □ một phen.

Trình Vũ cúi đầu không dám nhìn anh, cô thấy anh cắm tay vào túi quần, hông đeo dây lưng thiết kế tinh xảo, càng thêm vài phần mị lực chứ.

Cô duỗi tay kéo một góc tây trang, nhẹ nhàng túm, Lục Vân Cảnh chắc cũng khó hiểu, một lát sau mới hỏi: "Còn có việc?"

Trình Vũ không biết nên trả lời thế nào, không thể nói anh nghe, hiện tại em muốn chơi trò lưu manh với anh?

Cô không nói gì, một lát sau lại nghe Lục Vân Cảnh nói: "Động xíu là muốn kéo quần áo anh, thói quen này có thể sửa hay không?"

Trình Vũ ngẩng đầu nhìn anh, vẻ mặt anh cao lãnh nhìn không ra hỉ nộ, Trình Vũ lại e dè hỏi:

"Anh không thích em làm như vậy?" 

Lục Vân Cảnh nói: "Em có thể đổi địa phương khác mà?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!