Nói xong Trình Vũ liền dùng tay mượn lực toàn thân hướng về phía bên phải rõ ràng là muốn đồng quy vu tận. Mới làm được một nửa thì hung thần ác sát Tạ Bác Nghệ đã vội bò dậy gắt gao bắt lấy góc thuyền, vẻ mặt thất thố:
" Cô…… Cô…… Đừng có xằng bậy."
Trình Vũ: "……"
Trình Vũ nhìn hai chân hắn giống con gà rù run cập cập, thật xấu hổ thay Tạ Bác Nghệ mà.
Tạ Bác Nghệ đánh chân trong chốc lát không thấy Trình Vũ lật thuyền hắn mới dừng lại, thật cẩn thận thăm dò nhìn qua, thấy Trình Vũ biểu tình đăm đăm.
Tạ Bác Nghệ: "……" Thật bà nội nó mất mặt.
Tạ Bác Nghệ ho nhẹ, mặt vờ nghiêm chỉnh, cảm thấy cần lại lại chút tôn nghiêm, liền cố ý đề cao giọng nói:
"Tôi cảnh cáo cô đừng có làm bậy."
Trình Vũ nhìn chằm chằm chứ không nói chuyện, đột nhiên cô nhấc chân Tạ Bác Nghệ cho rằng cô muốn đá hắn, vội gắt gao túm chặt thuyền Kayak, thân thể, đầu óc dồn hết vào cánh tay chỉ trộm nhìn lại cô.
Lại thấy Trình Vũ nâng chân, sau đó…… Dùng tay gãi.
Tạ Bác Nghệ: "……"
Trình Vũ nhìn gia hỏa này giống con gà rù, chút hứng trêu đùa cũng không có, cô đem mái chèo ném cho hắn, lần này Tạ Bác Nghệ ngoan ngoãn lấy mái chèo hoạt động.
Trình Vũ nằm nhắm mắt dưỡng thần, một lát sau cô vội vàng ngồi dậy hỏi Tạ Bác Nghệ: "Cậu có nghe gì không?"
Tạ Bác Nghệ lạnh lùng cười: " Trò này chơi một lần thôi không nên chơi lại."
"Không có!" Trình Vũ nhíu chặt mày, vội cầm gậy huỳnh quang hướng về nơi phát ra âm thanh, cô tức khắc cả kinh, sau lưng toát mồ hôi lạnh, xung quanh ánh lửa sáng rực tựa như đốt dầu trên mặt biển, quả là hừng hực liệt hỏa, đóm lửa đó lại đi về hướng đây.
Trình Vũ nhỏ giọng nói thầm: "Không tốt rồi, thinh không lại gặp hải tặc."
Không ngờ Tạ Bác Nghệ lại khoan thai nói:
"So với gặp hải tặc tôi thà tin là Lục Vân Cảnh lại đây bắt người thì có."
"……"
Trình Vũ quay đầu nhìn thoáng qua, Tạ Bác Nghệ cà lơ phất phơ nhìn cô, nheo mắt nói:
"Bá đạo tổng tài tróc nã cô vợ nhỏ bỏ trốn, nghe thật là cẩu huyết? Nếu bên người cô vợ nhỏ bỏ trốn vừa vặn có một nam nhân, mà nam nhân này còn có động tác thân mật với cô ta, cô nói xem hắn có thể tức điên lên không?"
Trình Vũ lạnh giọng cảnh cáo:
" Cậu dám xằng bậy tôi đá cậu xuống ngay đấy."
Tạ Bác Nghệ nhún vai, tựa hồ không quan tâm, bất quá hắn cũng không xằng bậy.
Quả nhiên Tạ Bác Nghệ nói trúng, người đến là Lục
Vân Cảnh.
Lục Vân Cảnh tổng cộng xuất động hơn hai mươi con thuyền, nhìn dáng vẻ có lẽ là tìm cô, có thể nói là rất tốn công. Anh đứng trên một con thuyền, trên thuyền có ánh đèn sáng nên có thể thấy rõ bộ dáng anh.
Trên người còn mặc áo ngủ, ở giữa một đám người khí thế cũng không giảm, nhìn thấy thuyền Kayak có Trình Vũ cùng Tạ Bác Nghệ, cảnh cáo rất nhẹ:
"Muốn tự mình lại đây, hay là muốn tôi đánh chết hắn, cô mới lại đây."
Trình Vũ biết giờ phút này hai mươi cái thuyền đang vây quanh cô, dù không muốn lên thuyền cũng không thể được.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!