Chương 2: (Vô Đề)

Bao năm qua, chúng tôi là vợ chồng, cũng là thầy trò. Cố Chi Từ luôn có cách đứng từ trên cao đánh giá tôi đôi ba câu.

Nếu tôi không kịp thời vạch trần, anh nhất định sẽ viện cớ bạn học cũ để đứng trên đỉnh đạo đức, chỉ trích tôi đến mức không còn một chút giá trị nào.

Em mở két của anh?

Anh cau mày.

Tôi thản nhiên nhắc lại:

"Hôm An An đầy tháng, anh cảm động vì tôi vất vả, bảo tôi mở két lấy con dấu giúp."

Cũng chính lần đó, Cố Chi Từ trích năm mươi triệu từ tài sản trước hôn nhân để nhập vào tài sản chung, trở thành khoản vốn đầu tiên đưa tôi bước vào giới đầu tư.

Anh như chợt nhớ ra, vẻ mặt lúng túng:

"Đó chỉ là chuyện thời trẻ thôi. Nếu anh và cô ấy có gì thật, sao lại làm lớn chuyện như vậy?"

Nói đến cuối, anh lại lấy lại vẻ lý lẽ:

"Hồi đó cũng chẳng ở bên nhau, giờ thì mỗi người đã có con, càng không thể. Em đừng làm ầm lên."

Tôi đã quá chán ghét sự tự cao và thờ ơ ấy.

"Cố Chi Từ, anh không cần giải thích với tôi. Hãy nghĩ xem, nên giải thích với An An thế nào thì hơn."

"Em đã nói gì với con rồi?"

Anh cảnh giác hỏi.

Tôi bật cười:

"Còn cần tôi nói sao? Suốt một năm qua, An An từng bị viêm phổi một lần, mắc cúm A ba lần, bị thương ở trường một lần, bị bạn bè bắt nạt suốt nửa năm, là cha, anh đã từng xuất hiện lấy một lần chưa?"

Trong mắt Cố Chi Từ lóe lên một tia áy náy và xấu hổ. Hồi lâu sau mới nói:

"Chuyện của An An trước giờ đều do em lo. Nếu có gì khó, em nên chủ động nói với anh."

"Đúng, mấy năm nay vẫn là như vậy."

Tôi nhìn thẳng vào anh:

"Tôi và An An chưa từng oán trách. Nhưng anh có biết, nửa năm trước, An An đã chuyển đến trường Thanh Đằng không?"

Cố Chi Từ im lặng rất lâu.

Tôi cười khẩy:

"An An vẫn tin anh bận rộn. Cho đến khi chính mắt nó thấy anh vì một cô bé tên Đào Đào mà chạy đông chạy tây."

"Nó nghe Đào Đào khoe với thầy cô và bạn bè rằng, bố cô bé là Cố Chi Từ, là một siêu nhân giàu có đến mức có thể mua nửa thành phố Hải thị, thư viện trường học cũng là do nhà họ quyên tặng."

"An An không phục, đứng ra phản bác. Nhưng không ai tin nó là con trai của Cố Chi Từ, bởi vì anh chưa từng đưa nó đến trường lấy một lần. Kết quả là nó bị cô lập, bắt nạt về tinh thần suốt một thời gian dài."

"Trong thế giới của trẻ con, chỉ một người bố thôi cũng đủ khiến một đứa trẻ mất hết niềm tin."

Cố Chi Từ tức giận:

"Sao em không mở miệng?! Sao em không nói cho họ biết?!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!