Trans: Chuối
Thật ra thì bình thường lão Thẩm là một ông chú khá dễ nói chuyện, nhưng chỉ cần liên quan tới công việc thì thái độ của ông sẽ lập tức trở nên nghiêm túc.
Ông ghét nhất là dáng vẻ lười biếng của thanh niên trẻ nên cũng yêu cầu Dụ Ấu Tri như vậy.
Dụ Ấu Tri cũng hiểu mình không thể xin nghỉ được, cô không thể bỏ công việc của mình chỉ vì Hạ Minh Sầm làm ở đó.
Nếu thật sự sợ gặp anh, thậm chí không đi đâu cả để tránh phải gặp anh, vậy thì cần gì phải mất công về thành phố Lư? Trái đất lớn như vậy, cô có bằng cấp có thể tự nuôi sống bản thân, không cha không mẹ không vướng bận, còn sợ không có chỗ nào để đi hay sao.
Dụ Ấu Tri thỏa hiệp: "Dạ em biết rồi ạ, em bò tới ngay đây, nhưng mà động vật bò sát không lên được tàu điện ngầm, thầy ơi thầy đợi thêm một lúc nhé."
Lão Thẩm bị trò đùa nhạt của học trò chọc cười, hứa xong vụ án này thì sẽ cho cô nghỉ phép.
Bên này, Dụ Ấu Tri dùng bản đồ trên điện thoại tra xem đi đến trụ sở công an thành phố thì nên ngồi chuyến tàu điện ngầm nào. Bên kia, lão Thẩm cúp điện thoại rồi nói với người ta: "Học trò của chú đang trên đường đi, sẽ tới ngay thôi."
Tầng tám của tòa nhà công an thành phố là văn phòng của Đội Điều tra hình sự, lão Thẩm đang vừa ngồi ở chỗ làm việc của phó đội trưởng Đội Điều tra hình sự số 2, vừa nói chuyện phiếm với đội trưởng.
Tuy đội trưởng Lê trẻ hơn lão Thẩm rất nhiều, nhưng cảnh hàm lại không thấp, năng lực phá án càng không thể chê trách gì, mới ngoài ba mươi mà đã làm đội trưởng đội số 2. Lão Thẩm nói chuyện với anh ấy rất khách sáo.
Đội trưởng Lê "vâng" một tiếng, đứng dậy: "Vậy cháu lên tầng họp đây, kiểm sát viên Thẩm, chú cứ ngồi một lát ạ."
Sau đó lại nhận ra điều gì, anh ấy nhìn quanh bốn phía, trầm giọng hỏi: "Phó đội trưởng của các cậu đâu? Còn chưa đi làm à?"
Một bàn tay giơ lên, báo cáo: "Hôm qua anh ấy thức cả đêm để bắt người ở quán bar đến sáng mới xong việc, chắc là vẫn đang ở nhà ngủ bù ạ."
Lão Thẩm đoán có lẽ vị phó đội trưởng này thường xuyên như vậy, bởi vì đội trưởng Lê không hề có phản ứng tức giận, chỉ hờ hững nói: "Gọi điện thoại giục cậu ấy dậy đi, lúc nào cậu ấy tới thì bảo cậu ấy phụ trách tiếp đãi kiểm sát viên Thẩm và học trò của chú ấy, cứ nói là tôi giao việc."
"Vâng!"
Dặn dò xong, đội trưởng Lê mang tài liệu đi lên lầu họp với lãnh đạo.
Lão Thẩm ngồi tại chỗ chờ phó đội trưởng và học trò tới đây, còn tranh thủ chơi hai ván mạt chược trên di động. Lúc còn chưa chơi xong ván thứ ba, có người nói với ông: "Kiểm sát viên Thẩm, phó đội trưởng của bọn cháu tới rồi."
Ông vội vàng đặt di động xuống, ngẩng đầu lên nhìn. Ngay sau đó, ông trông thấy một người đàn ông trẻ rất cao đi tới với mái tóc hơi bù xù.
Mái tóc của người đàn ông nọ khá dễ xử lý, cậu ta vừa đi vừa đưa tay vuốt thì cũng đã ổn.
Lão Thẩm quan sát anh chàng nọ từ trên xuống dưới, nghĩ bụng Đội Điều tra hình sự số 2 này coi trọng người trẻ tuổi ra trò, đội trưởng trẻ tuổi, phó đội trưởng lại càng trẻ hơn.
Công việc của cảnh sát hình sự thường hay bận rộn, không nhiều tinh anh có thời gian trau chuốt cho bản thân. Người đàn ông mặc quần áo đơn giản thoải mái, được cái trông rất tuấn tú, người cao vai rộng chân dài, khuôn mặt sạch sẽ anh tuấn, nhưng mặt mũi u ám nhiều mây như thể không thấy ánh mặt trời, trông chẳng hề có chút tinh thần nào, mở miệng ra ngáp thì cả người đầy lười biếng và uể oải.
Người đàn ông vươn tay về phía lão Thẩm: "Hạ Minh Sầm, chào chú ạ."
Sau đó anh hơi quay đầu đi, lại ngáp dài cái nữa.
Lão Thẩm bắt tay anh, sau đó đứng lên, nhường chỗ cho vị phó đội trưởng còn chưa ngủ đủ này.
"Xin lỗi vì đã tự tiện ngồi vào chỗ của cậu nhé."
"Không sao, ai cũng ngồi được," Hạ Minh Sầm không hề bận lòng, "thế bây giờ cháu dẫn kiểm sát viên Thẩm đi gặp Mã Tịnh Tịnh nhé?"
"À không vội đâu, vừa nãy đội trưởng của các cậu dẫn tôi đi gặp rồi. Một cô bé mười chín tuổi, khoảng cách thế hệ quá lớn, vừa nói chuyện với cô bé là lại nhớ tới con gái tôi, không giảng lý lẽ được." Lão Thẩm thở dài: "Học trò của tôi ứng đối với các cô gái trẻ tuổi tốt hơn tôi, tôi đã gọi học trò của tôi tới đây rồi. Con bé đang trên đường đi, làm phiền phó đội trưởng chờ con bé tới đây với tôi nhé."
Không biết có phải ảo giác hay không mà lão Thẩm cảm thấy khuôn mặt trông có vẻ cau có của Hạ Minh Sầm dãn ra vì buồn ngủ.
Anh bày tỏ là có thể chờ, sau đó cầm lấy áo khoác đồng phục khi làm nhiệm vụ đang treo trên ghế của mình rồi khoác lên người, sau đó đặt mông ngồi phịch xuống ghế của đội trưởng Lê, ngủ bù ngay tại chỗ.
Lão Thẩm nghĩ bụng, sao phó đội trưởng này giống y hệt học trò của mình thế nhỉ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!