Chương 39: (Vô Đề)

Giọng điệu bình tĩnh hiếm khi lộ ra vài phần uy hiếp, Hạ Minh Sầm cười chống đối.

"Đưa điện thoại cho Ấu Tri."

Hạ Minh Sầm không hành động: "Cô ấy ở bên cạnh tôi, anh muốn nói gì thì nói đi, tôi sẽ chuyển lời giúp anh."

"Hai người đang ở đâu."

Hạ Minh Sầm nhìn Dụ Ấu Tri đang tức giận lườm anh, đáy mắt tối sầm lại, nhếch môi nói: "Cô ấy ở nhà tôi, anh đến đón cô ấy đi."

Dụ Ấu Tri: "Này!"

Hạ Minh Sầm nhắm mắt làm ngơ, trực tiếp cúp điện thoại, bỏ điện thoại của cô vào trong hộc, nhanh chóng khởi động lại xe.

Chiếc xe SUV màu đen xuyên trong màn đêm, giọng nói nhắc nhở người ngồi ghế phụ chưa cài dây an toàn, Dụ Ấu Tri sợ chết chỉ có thể mau chóng thắt dây an toàn, vẻ mặt chất vấn hỏi anh.

"Cái gì ở nhà anh, anh nói linh tinh cái gì vậy?"

Hạ Minh Sầm không cho cô chút khoảng trống suy nghĩ nào: "Bây giờ đi!"

"Tôi không đi!"

"Vậy em nhảy khỏi xe đi!" Hạ Minh Sầm mím môi.

Dụ Ấu Tri cảm thấy không thể nói lại anh, nhất thời máu xông lên não, thật sự định đi mở cửa xe ra, chỉ là cửa xe đã bị Hạ Minh Sầm khóa lại từ lâu.

Dụ Ấu Tri chỉ có thể từ bỏ, giận dỗi quay đầu về hướng cửa xe, dựa vào lưng ghế không để ý đến anh nữa...

||||| Truyện đề cử: Chiến Thần Trấn Quốc |||||

Nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ như vụt qua trước mắt, trong lòng cô không ngừng mắng Hạ Minh Sầm, mắng anh đáng ghét độc đoán, mắng anh không có dáng vẻ của một cảnh sát.

"Dụ Ấu Tri, anh không quên được em."

Nhưng những lời anh vừa nói lại khiến cô không biết phải làm sao, hai người ngay từ đầu đã chia tay vô cùng oanh liệt, bao nhiêu năm rồi vẫn còn ân oán khó dứt.

Anh luôn có ý định quên cô, nhưng không biết làm sao, tốn nhiều năm như vậy lại không thể quên.

Thực ra cô cũng làm sao có thể.

Dụ Ấu Tri nhắm mắt, không muốn nghĩ nữa.

Một lần nữa đến khu nhà ở của Hạ Minh Sầm, lần trước Dụ Ấu Tri không vào nhà, lần này cô cũng không muốn vào.

Sở dĩ cô không bỏ chạy, chủ yếu là bởi vì quả thực thời gian quá trễ rồi, cô con gái một thân một mình, ăn mặc xinh đẹp, toàn thân đồ hiệu như vậy, có thể tưởng tượng được một mình về nhà nguy hiểm thế nào.

Không phải không tin tưởng cái xã hội này, càng không phải nói con gái buổi tối không được ra ngoài, nhưng quá nhiều vụ án đã tiêm cho cô mũi tiêm phòng rồi, cô sợ chết, suy cho cùng một vài người đàn ông nào đó ở xã hội bây giờ bàn về phẩm hạnh còn không bằng cậu chủ nhỏ, cậu chủ nhỏ tính tình có xấu xa đi chăng nữa, ít nhất phẩm đức đã được kiểm định, bằng không đã không làm nổi cảnh sát.

Một người bạn trai cũ làm theo ý mình, lại thêm một người bạn gái cũ thức thời, còn có một người bạn trai hiện tại đang vội tới đây, vì vậy tình huống biến thành cảnh tượng như hiện tại.

Đi theo Hạ Minh Sầm từng bước lên cầu thang, cho đến khi đến cửa nhà anh, Dụ Ấu Tri luôn giữ khoảng cách nửa mét với anh, khi Hạ Minh Sầm nhấn mã khóa cửa, cô chợt nhớ tới mật khẩu khóa cửa anh đã đặt.

010320.

Những cảm xúc đáng ghét lại xông lên khó hiểu.

Vì sao anh không đổi mật mã? Tổ hợp sáu số nhiều như vậy, vì sao cứ phải dùng cái này.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!