Chương 37: (Vô Đề)

Không nói rõ được là cảm xúc gì, dường như sau khi bị tát một cái lại cho anh một cái kẹo.

Anh không muốn, nhưng thật sự đã rất lâu rất lâu rồi chưa từng được ăn kẹo cô cho.

Trong hồi ức chỉ nhớ được vô số cái tát do cô tự tay tát, thế nên thật sự rất oán hận cô, những ngày này, anh cũng không ngừng cảnh cáo chính mình, đây chỉ là bởi vì hận, nên mới không thể quên.

Thế nên phải báo thù cô, phải giày vò cô, phải khiến cô và Hạ Minh Lan không thể thành đôi.

Đầu Dụ Ấu Tri tựa vào mặt sau của ghế sô pha, Hạ Minh Sầm sửng sốt một hồi, ánh mắt phức tạp, đột nhiên vươn tay muốn bóp mặt cô, khàn giọng nói: "… Em có ý gì?"

Thế nhưng cô lại nhíu mày, đánh vào tay anh một cái.

"Hạ Minh Sầm, em nói với anh bao nhiêu lần rồi, đừng bóp mặt em." Giọng cô khó chịu nói: "Thịt trên mặt em cứ vậy sẽ bị anh bóp nhão mất."

Đây là câu nói trước đây Dụ Ấu Tri hay oán trách anh.

Thói quen nhỏ như bóp mặt này ngay cả bản thân Hạ Minh Sầm cũng không để ý tới, thực ra không chỉ Hạ Minh Sầm, hai người bọn họ đều có rất nhiều thói quen mà bản thân không phát giác ra, khi được đối phương nhắc nhở mới giật mình "thì ra mình có thói quen này sao."

Những ngày tháng du học, cuối tuần khi không có tiết cô và Hạ Minh Sầm thường tìm vài bộ phim điện ảnh, kéo rèm cửa nằm trên sô pha ở nhà trọ xem cả ngày.

Thời tiết ở Anh nhiều sương mù và mưa, nhiệt độ chủ yếu là lạnh, cả hai đều thích mặc áo len ấm áp, Dụ Ấu Tri đôi khi sẽ mặc áo của anh, như vậy có thể co chân lại chui vào trong quần áo, biến mình thành một đống. Hạ Minh Sầm vừa than phiền thói quen của cô như vậy sẽ làm giãn quần áo của anh, vừa ôm cái đống này vào trong lòng.

Anh rảnh tay, cứ thích làm những động tác nhỏ, hoặc là lấy đầu ngón tay quấn tóc cô, hoặc là nhéo mặt cô, về sau Dụ Ấu Tri oán trách, nói như vậy rất ngứa, Hạ Minh Sầm lại không hề để ý tố cáo ngược lại cô, nói cô nhân lúc anh ngủ thích lén lút dùng tay chọc tóc anh.

Đây vốn dĩ nên là những điểm ngọt ngào trong ký ức, nhưng bởi vì vô số cái tát kia, đã biến chất từ lâu.

Cô mơ thấy chuyện trước đây?

Hạ Minh Sầm thấp giọng, không định để cô ngủ nữa, nắm lấy vai cô để cô từ sô pha ngồi thẳng dậy, mặt đối mặt nhìn cô, hỏi lại một câu: "Dụ Ấu Tri, em nói rõ cho tôi lời vừa nãy là ý gì."

Dụ Ấu Tri cuối cùng cũng khẽ mở mắt, đợi ánh mắt tập trung, khi nhìn rõ người trước mặt, thậm chí cô còn mờ mịt ơ một tiếng.

Sao cậu chủ nhỏ lại nhìn trưởng thành nhiều như vậy?

Dụ Ấu Tri trong ánh mắt mạnh mẽ của anh, cuối cùng cũng từ giấc mơ trở về hiện thực.

Cô không hiểu hỏi:"… Lời gì?"

"…"

Hạ Minh Sầm mở miệng, rũ mắt, cười tự giễu.

Anh không để ý đến cô nữa, ngồi một bên móc trong túi quần Tây ra hộp thuốc và bật lửa, rút một điếu cắn trong miệng, đang rũ mắt muốn châm lửa, lại nhàn nhạt liếc cô, sau đó đứng dậy: "Tôi ra ngoài hút điếu thuốc."

Dụ Ấu Tri nhìn động tác anh cắn điếu thuốc như vậy, cả khuôn mặt đều mất tinh thần, dáng vẻ lười nhác, không có một chút sức sống nào.

Thực ra cô không muốn nhắc nhở, nhưng lời nói cứ tự nhanh hơn bất cứ phản ứng nào: "… Hút thuốc có hại cho sức khỏe."

Động tác ra ngoài của anh dừng lại, Dụ Ấu Tri nhìn hoàn cảnh xung quanh, biết đây là phòng bao, xem ra vừa nãy cô say rượu, thế nên Hạ Minh Sầm đưa cô tới đây nghỉ ngơi.

Cô mím môi, nhớ lại cảnh tượng trước đó hung dữ chửi vào mặt anh, còn uy hiếp anh phải ngồi tù, có hơi hối hận thở dài, nhẹ giọng nói: "Cái gì nhỉ, trước đó quả thực tôi uống hơi nhiều, nếu nói gì không hay thì đều là rượu nói, anh đừng để ý."

Hạ Minh Sầm lạnh giọng:"Rượu nói?"

Dụ Ấu Tri: "Ừ"

"Bởi vì uống say thế nên lời nói có thể không tính toán gì hết sao?"

Dụ Ấu Tri rũ mắt, anh giận sao?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!