Chương 35: (Vô Đề)

Thật sự không nhận ra?

Dụ Ấu Tri chớp mắt, trong lòng nghĩ vậy cũng quá nực cười rồi.

Trong lòng cô còn chút nghi ngờ, nhưng Hạ Minh Sầm lại nói thêm một câu: "Người đẹp tới đây một mình sao?"

"Đúng vậy!" Dụ Ấu Tri không hài lòng nói: "Ai biết sẽ đụng phải chuyện như thế này chứ, làm tôi sợ muốn chết."

Vốn dĩ bộ dáng của cô rất ngoan, da trắng mắt hạnh, mặt lại nhỏ như lòng bàn tay, rõ ràng rất trẻ, nhưng bình thường khi làm việc cứ thích bày ra vẻ mặt nghiêm túc, suy cho cùng nghề nghiệp này của cô vẫn phải có chút uy nghiêm, không thì sao có thể khiến người ta tin phục.

Hạ Minh Sầm rũ mắt đánh giá cô, bỗng chốc bật cười.

Tiếng cười này khiến Dụ Ấu Tri chột dạ khó hiểu, không biết có phải anh đã nhận ra rồi không.

Cô lén nhìn chỗ ghế dài mà Chu Phỉ ngồi, lại phát hiện chỗ đó đã không có ai từ lâu, cô vội quét mắt nhìn quanh quán bar, hoàn toàn không nhìn thấy bóng dáng Chu Phỉ.

Đi rồi? Đi lúc nào?

Không thấy Chu Phỉ, ở lại đây chẳng có ý nghĩa gì, Dụ Ấu Tri ho nhẹ một tiếng, nũng nịu nói: "Hình như tôi hơi say rồi, vậy tôi đi trước nhé, bye bye anh đẹp trai."

Nói xong cô còn đáng yêu vẫy tay với anh mới quay người rời đi.

Hạ Minh Sầm ba bước đuổi theo chắn trước mặt cô, tay tùy ý đút vào túi quần khom eo đối diện tầm mắt với cô, khóe môi mang nụ cười: "Uống say rồi vẫn biết đường sao? Hay là anh đưa em đi?"

Đôi mắt của anh sát gần trong gang tấc, Dụ Ấu Tri mím môi, hàng lông mày thanh tú vô thức nhăn lại.

Quan tâm trong hồ lô của anh bán cái gì làm gì, dù sao không nhận là được.

Thế là cô cố ý hỏi: "Anh đẹp trai, có phải anh muốn chọc ghẹo tôi không?"

Vốn cho rằng Hạ Minh Sầm sẽ phủ nhận hoặc cười một cái, kết quả anh nghiêng đầu, còn thật sự ừ một tiếng.

"Rõ ràng như vậy sao?"

Thì ra lúc bình thường Hạ Minh Sầm ở trước mặt phụ nữ sẽ cợt nhả như vậy.

Dụ Ấu Tri lại nhớ tới bộ dáng trước đây khi anh điều tra vụ án, vì để moi được tin tức từ miệng mấy cô gái kia mà phối hợp liếc mắt đưa tình với bọn họ, kỹ thuật diễn không nói là xuất quỷ nhập thần thì cũng là tài đức vẹn toàn, lại cộng thêm vốn dĩ anh đã rất đẹp trai, khi ghẹo gái càng có vẻ giống trai đểu.

Cô rũ mắt, giọng điệu bình tĩnh: "Thật ngại quá, tôi có bạn trai rồi."

Hạ Minh Sầm lại cứ không biết khó mà lui, còn không chút để ý đáp: "Vậy thì đá anh ta đi."

Dụ Ấu Tri sửng sốt, đối diện với nụ cười ở khóe miệng Hạ Minh Sầm.

Cô đột nhiên cảm thấy bản thân ngu thật, mục đích hôm nay ăn mặc thành như vậy là để ở đây chơi nhiệm vụ bất khả thi gì với anh sao, bây giờ còn chưa biết Chu Phỉ đi đâu rồi, quả thực lãng phí thời gian của mình.

Mặc kệ anh thật sự không nhận ra cô hay đang trêu đùa cô, cô đều không tiếp.

Men rượu đột nhiên nổi lên, Dụ Ấu Tri lười diễn dáng vẻ con gái yếu đuối gì đó nữa, hỏi ngược lại: "Anh nói đá thì đá à? Anh cho rằng anh là ai?"

Nói xong cô quăng một ánh mắt xem thường cho anh, quay đầu rời đi.

Không quen đi giày cao gót, động tác xoay người quá dứt khoát, suýt chút thì trẹo chân, cô loạng choạng một chút, nhưng may mà phản ứng nhanh, miễn cưỡng cân bằng cơ thể.

Trong lúc Dụ Ấu Tri cảm kích vì may mà mình không mất mặt ngã trước mặt anh, có một cánh tay từ phía sau vươn tới, ôm chặt lấy eo cô, cho cô chỗ dựa.

Eo bị tay người đàn ông quấn lấy, hơi thở mát lạnh mạnh mẽ tập kích từ sau lưng.

Dụ Ấu Tri sững sờ, muốn nhanh chóng lấy tay anh ra, anh lại càng ôm chặt hơn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!