Chương 3: (Vô Đề)

Trans: Chuối

Dụ Ấu Tri nghĩ bụng, thật ra lời này của Hạ Minh Sầm cũng chỉ là quay lại điểm xuất phát khi họ vừa mới quen nhau mà thôi.

Bầu không khí hạ xuống 0 độ, không ai nói gì nữa.

Mãi cho đến khi Dụ Ấu Tri về tới nhà, cô xuống xe, còn chưa nói câu cảm ơn cơ bản thì chiếc xe SUV màu đen kia đã nhanh chóng biến mất trong màn đêm.

Sau khi về nhà, Dụ Ấu Tri tắm rửa, để tóc ướt đi hâm nóng sủi cảo bằng nồi vi sóng rồi bắt đầu ăn.

Căn hộ cô sống nằm trong một khu chung cư cũ, có một phòng ngủ một phòng khách, không rộng, chủ nhà là một đôi vợ chồng già người địa phương. Căn phòng này là nhà được đơn vị cấp cho năm xưa, vẫn trang trí theo phong cách những năm tám mươi, chín mươi của thế kỷ trước, nhưng vị trí địa lý giao thông thuận lợi nên tiền thuê nhà vẫn không được coi là rẻ.

May mà Dụ Ấu Tri cũng là người thành phố Lư, hai vợ chồng họ niệm tình đồng hương nên có giảm giá thuê nhà.

Khi Dụ Ấu Tri đi xem nhà, hai vợ chồng họ còn hỏi cô, sao người địa phương như cháu cũng phải đi thuê nhà, vì sao không sống cùng bố mẹ?

Cô nói bố mẹ đã qua đời từ lâu, hai vợ chồng họ không hỏi thêm nữa, sau đó, thỉnh thoảng khi nấu nhiều đồ ăn, họ còn mang tới đây cho Dụ Ấu Tri.

Sủi cảo này được chủ nhà cho. Ăn xong, cô thật sự không muốn rửa bát. Dụ Ấu Tri nằm ì trên sofa, chỉ chốc lát sau, cô đã nhắm mắt lại.

Lần này về thành phố Lư, gặp phải Hạ Minh Sầm chỉ là chuyện sớm muộn, cô đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng hôm nay gặp mặt anh vẫn rất ảnh hưởng tới tâm trạng của cô.

Không phải cô trở về vì người yêu như cô nói với đồng nghiệp, mà là vì bố mẹ.

Vì thế, cho dù Hạ Minh Sầm ở thành phố Lư, cô vẫn quay về.

Năm xưa, người bố Dụ Liêm của Dụ Ấu Tri và bố của Hạ Minh Sầm là Hạ Chương đều làm việc ở Cục Chống th@m nhũng. Ở đơn vị, hai người họ là đồng nghiệp có quan hệ khá tốt, cũng là bạn của nhau. Điểm khác biệt chính là Dụ Liêm là học sinh nghèo, học hành vất vả nhiều năm để tốt nghiệp từ một huyện nhỏ; còn Hạ Chương thì sống trong gia đình khá giả từ bé, thế hệ bố của ông đã gây dựng được cơ nghiệp giàu có, ông là chàng công tử bột thực thụ.

Theo lý mà nói, quen biết người bạn có gia thế khủng như vậy, hầu hết mọi người đều mong muốn mượn ánh hào quang của bạn để mở rộng các mối quan hệ của mình. Nhưng Dụ Liêm thì ngược lại, ông vẫn chỉ biết tới hai chuyện là sống và làm việc. Khi ông không làm việc, Hạ Chương muốn mời ông đi đâu đó uống trà, ông đều nói muốn ở nhà với vợ con, ông cũng chưa từng chủ động tìm hiểu cuộc sống cá nhân của Hạ Chương.

Vẫn là Hạ Chương chủ động tán gẫu với các đồng nghiệp, nói ông ấy có hai con trai. Con trai cả có sức khỏe không tốt, hầu hết thời gian đều ở nhà tĩnh dưỡng. Còn con trai út không thích để ý tới ông ấy, được nghỉ thì còn chẳng thèm về nhà chứ đừng nói tới việc đến đơn vị của ông để thăm bố.

Hạ Chương biết Dụ Liêm có một cô con gái duy nhất, cũng thường xuyên mời ông hôm nào đó dẫn con gái tới nhà mình chơi để bọn trẻ làm quen và kết bạn với nhau.

—"Mục đích trẻ con làm quen và kết bạn với nhau rất đơn thuần, không loanh quanh lòng vòng như người lớn chúng ta, anh đừng lo lắng."

Nhưng cuối cùng Dụ Liêm vẫn không thể dẫn con gái tới như lời hẹn.

Bởi vì không đủ chứng cứ nên thủ phạm của vụ án th@m nhũng hàng chục triệu tệ được thả ra ngay tại tòa, dư luận bỗng xôn xao. Nhiều khoản ghi chép giao dịch ngầm như vậy, sao đến lúc mở phiên tòa lại hoàn toàn trở thành đống phế liệu không đáng tiếp nhận chứ.

Phỏng đoán, cộng thêm cánh truyền thông cố ý dẫn dắt khiến tất cả mọi người đều dồn ánh mắt vào kiểm sát viên phụ trách điều tra vụ án này là Dụ Liêm.

Ban đầu chỉ là nghi ngờ, cho dù không hề có bất kỳ chứng cứ xác thực nào chứng tỏ Dụ Liêm trục lợi trong chuyện này, nhưng tin đồn có thất thiệt hơn nữa cứ lan truyền tới lan truyền lui thì cũng thành "sự thật". Bản thân người của Cục Chống th@m nhũng lại lén lút th@m nhũng, quả thực là vô cùng mỉa mai. Dụ Liêm bị buộc phải tạm thời đình chỉ công tác, liên tục bị gọi đi tra hỏi.

Vào lần tra hỏi cuối cùng, ông nói muốn về nhà thay bộ quần áo, rồi nửa đêm nửa hôm lái xe lên cầu lớn bắc qua sông và nhảy xuống.

Dụ Liêm dùng cái chết để bảo vệ bộ đồng phục đó của mình, lãnh đạo và đồng nghiệp trong cục đều tham gia lễ truy điệu, bao gồm cả Hạ Chương.

Ở lễ truy điệu, vẻ mặt Hạ Chương tiều tụy, người khác nhìn thấy đều lắc đầu tiếc nuối cho tình bạn này.

Lúc đó, Dụ Ấu Tri vừa mới lên lớp mười, thầy cô trường chuyên quản lý việc học của học sinh rất nghiêm ngặt, cô ngày ngày ở trường nhưng không có tâm trí học hành, cũng không muốn bị thầy cô bạn bè nhìn bằng ánh mắt thương hại. Sau đó, cô dứt khoát trốn học. Vào hôm thi cuối kỳ, thậm chí cô chỉ thi môn Ngữ văn rồi ra khỏi trường thi, đi lang thang ở bên ngoài đến buổi chiều khi thi xong một môn cuối cùng thì mới về nhà.

Nhưng cửa nhà đóng chặt. Sau khi mở cửa, mùi khí than tràn ngập từng ngóc ngách, mẹ cô nằm trên sofa như thể sợ mình không chết nên thậm chí còn cầm một lọ thuốc rỗng tuếch trong tay.

Sau khi mẹ cũng qua đời, Dụ Ấu Tri bỏ học, họ hàng bàn bạc xem ai sẽ chăm sóc cô. Lúc này Hạ Chương tới tìm cô, hỏi cô có bằng lòng đến sống ở nhà họ Hạ hay không. Cho dù cô không muốn học ở trường cấp ba ban đầu kia cũng không sao, ông ấy có thể cho cô học ở trường quốc tế tốt nhất, nơi đó có cách giáo dục khác kiểu của Trung Quốc, mọi thứ đều rất tự do, không cần lo bị gò ép.

Hình tượng con ngoan của Dụ Ấu Tri trong mắt người lớn đã hoàn toàn thay đổi, vẫn là khuôn mặt trắng nõn ngoan ngoãn kia, nhưng lại không còn sự hoạt bát nên có ở thiếu nữ nữa. Chuyện đi học đã trở thành một kiểu tra tấn với cô, cho nên cô luôn trốn học. Các thầy cô thương xót cho hoàn cảnh gia đình cô nên không dám trách móc nặng lời với cô; còn họ hàng cảm thấy bây giờ mẹ cô cũng đã ra đi, sau này cô càng khó quản hơn.

Bỗng chốc, không ai tự tin có thể kéo đứa bé này về con đường đúng đắn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!