Chương 29: (Vô Đề)

Dụ Ấu Tri hiểu rồi.

Anh căn bản không muốn ăn trái cây gì, anh chỉ là cố ý nhắc tới thôi.

Cô hít sâu một hơi, dưới ánh mắt trêu tức của người đàn ông bình tĩnh nói: "Cho dù tôi thật sự cần được chăm sóc, cũng không cần anh chăm sóc."

Nụ cười nhạt trên khóe miệng biến mất, Hạ Minh Sầm nhìn chằm chằm cô một lát, bỗng nhiên lạnh lùng đáp: "Vậy cô cần ai? Hạ Minh Lan sao?"

Dụ Ấu Tri im lặng không nói.

Trong chủ đề căn bản không liên quan tới Hạ Minh Lan đột nhiên nhắc tới anh ấy, trừ cố ý kiếm chuyện ra cô không nghĩ được gì khác.

"Chữ bát còn chưa viết dấu phẩy(*), đã muốn sinh con đẻ cái cho anh ta rồi." Giọng điệu Hạ Minh Sầm mỉa mai: "Cô thật sự đủ nóng vội đó."

(*)làm không chu đáo; chưa đâu vào đâu cả; không đến nơi đến chốn; làm không cẩn thận; làm việc ẩu tả; một nhát đến tai, hai nhát đến gáy. (Viết chữ bát mà không viết nét phẩy).

Dụ Ấu Tri thật sự không nhịn nổi nữa.

"Không phải là anh nhắc anh ấy với tôi trước sao?"

"Vì sao tôi không thể nhắc anh ta?" Hạ Minh Sầm hỏi ngược lại, trong thanh âm trong trẻo lạnh lùng xen lẫn sự buồn bực: "Nếu cô đã dám đính hôn với anh ta, còn không dám nghe tôi nhắc đến anh ta?"

Dù đang ở bệnh viện, Dụ Ấu Tri lúc này cũng không nhịn được lửa giận nữa.

Cô trừng đôi mắt hạnh nhìn anh, giọng điệu tức giận: "Hạ Minh Sầm, tôi biết anh không muốn thấy tôi, những ngày này tôi đã cố gắng tránh anh rồi, nhưng có những lúc tôi không thể tránh được, tôi không muốn làm chậm trễ công việc của tôi, càng không muốn làm chậm trễ công việc của anh, anh có thông cảm một chút được không vậy?"

"Mỗi lần anh nhắc đến Hạ Minh Lan, trừ việc móc mỉa khiến tôi khó chịu còn có tác dụng gì? Như vậy sẽ khiến anh hả giận sao?"

Càng nói về sau, cơn tức của cô càng yếu, âm thanh ngày càng thấp, khuôn mặt thanh tú điềm đạm đáng yêu nhăn lại, trên vẻ mặt cũng nhiều thêm mấy phần không biết làm thế nào.

Dụ Ấu Tri có thể bình tĩnh đọ sức với nghi phạm trong phòng thẩm vấn mấy ngày, có thể không đổi sắc mặt ghi chép lại mỗi vụ thảm án khiến người ta đồng cảm trên tòa án công tố, nhưng khi liên quan đến người hoặc chuyện cô để ý, thì cô không có cách nào giữ mãi được sự ôn hòa nhã nhặn.

Cô hi vọng khi mình đối mặt với người này tâm lặng như nước, nhưng cô không làm được.

Dụ Ấu Tri phát ti3t xong, nặng nề hít thở, cúi đầu không để ý đến anh nữa.

Hạ Minh Sầm không lên tiếng, lại ngồi xuống vị trí bên cạnh cô.

Hai người đều tạm thời bảo trì sự im lặng, cuối cùng vẫn là người đàn ông khàn giọng mở lời trước.

"Cô cho rằng một mình cô không vui sao?"

Dụ Ấu Tri nghiêng đầu nhìn anh, không thể lý giải hành vi của anh, càng không thể lý giải lời anh nói lúc này là ý gì.

Cô sững sờ, hỏi: "Vậy sao anh còn như vậy?"

Nhìn nhau không nói, trong con ngươi u ám của người đàn ông phản chiếu bộ dáng nghĩ mãi không ra của cô, đột nhiên cười hai tiếng.

Hầu kết anh chuyển động, giọng khàn khàn nói: "Dụ Ấu Tri, lúc đầu là cô nói thích tôi trước."

Dụ Ấu Tri á khẩu, đột nhiên nói không ra lời, giọng điệu của anh không phập phồng, bình tĩnh đến mức giống như đang trần thuật câu chuyện của người khác, lại như một loại tố cáo bình thản, khiến cho tim cô đau thắt từng cơn.

Tiểu thiếu gia xưa nay kiêu ngạo đến ngay cả tố cáo cũng vẫn kiêu ngạo, anh ngửa cằm nhìn cô, hờ hững lạnh nhạt, duy chỉ có khóe mắt hơi rũ xuống lộ ra cảm xúc phức tạp đan xen.

"Cho dù chúng ta đã hoàn toàn chấm dứt, nhưng nếu cô có từng nghĩ đến giữ lại chút thể diện cuối cùng giữa chúng ta thì cô không nên ở cùng Hạ Minh Lan."

Anh hơi dừng lại, c ắn môi dưới, lạnh lùng nói: "Cô có từng suy nghĩ đến tôi không? Cô xem tôi là cái gì."

Dụ Ấu Tri quay đầu lại, nhìn chằm chằm gạch lát dưới chân, sau một lúc lâu cũng chỉ nói ra ba chữ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!