Chương 19: (Vô Đề)

Hạ Minh Sầm trừng to mắt.

Dụ Ấu Tri mãi không dám mở mắt, lúc cô nói lời này, thực ra bản thân cũng không để trong lòng.

Hoàn toàn dựa vào dũng khí để nói, sâu trong đáy lòng xen lẫn các loại cảm xúc phức tạp, bởi vì nói dối mà sự chột dạ chiếm phần lớn, nhưng hoảng hốt và căng thẳng thì không thể phủ nhận,

Đây là lần đầu tiên cô nói dối như vậy, lời nói dối nghiêm trọng nhất mà cô từng nói trước đây là vì không làm tốt bài kiểm tra thế nên lừa cha mẹ nói là bài kiểm tra mất rồi.

Dụ Ấu Tri biết Hạ Minh Sầm không coi cô như con gái, ở trong lòng anh, cô không bằng Tịch Gia, thậm chí không bằng bất cứ nữ sinh nào trong trường.

Vậy thì nên để anh nhận thức được điểm này trước mới được.

Mà Hạ Minh Sầm cười lạnh hai tiếng, lập tức đứng dậy, cứ thế ném cô lại thư viện.

Dụ Ấu Tri không ngoài ý muốn, nếu bây giờ tiểu thiếu gia lập tức thay đổi thái độ với cô, vậy mới là không thể tưởng tượng nổi.

Nhưng đầu mũi cô vẫn có chút đau xót, cho dù cô rất rõ bản thân đang nói dối.

Tâm ý là giả, nhưng lòng tự trọng lại có cảm giác bị đạp lên.

Từ đó về sau khi không có tiết cô vẫn tới thư viện, nhưng Hạ Minh Sầm không tới nữa, hai người lại quay lại kiểu chung sống nước sông không phạm nước giếng như trước đây.

Dần dần những người cảm thấy quan hệ của Dụ Ấu Tri và Hạ Minh Sầm trở nên tốt cũng không lấy chuyện này để nói nữa, vốn Tịch Gia còn hỏi Hạ Minh Sầm mấy lần, sau này cô ta thấy Hạ Minh Sầm lại không để ý Dụ Ấu Tri nên cũng yên tâm, không hỏi nữa, cô ta vẫn là người có mối quan hệ khác giới gần gũi nhất với Hạ Minh Sầm.

Mùa xuân nhanh chóng qua đi, đến kỳ nghỉ hè cuối tháng bảy, hàng chục trường đại học thiết lập quan hệ hợp tác với trường cô bắt đầu lần lượt xét tuyển hồ sơ, Dụ Ấu Tri không muốn ở lại nhà họ Hạ, vừa có thời gian đã chạy tới trường, cô tình nguyện ở trong phòng học không có người ngắm mùa hạ ngoài cửa sổ giết thời gian.

Nếu nói Dụ Ấu Tri là bởi vì ăn nhờ ở đậu nên không muốn trở về, thì Hạ Minh Sầm là thiếu gia duy nhất của nhà đó, nhưng đến kỳ nghỉ hè lại cũng không muốn về nhà.

Hôm đó Hạ Minh Sầm về trường mượn sân bóng chơi bóng rổ với các bạn, Dụ Ấu Tri mua chai nước định đi tìm anh.

Nhưng trên sân bóng rổ, cô không chỉ nhìn thấy Hạ Minh Sầm, còn có những nam sinh cùng lớp khác, còn nhìn thấy Tịch Gia, cô ta ngồi trên bậc thang, nhìn mấy nam sinh chơi bóng ở gần đó.

Một đám thiếu gia tiểu thư trường cấp ba tư thục, mỗi người đều mặc đồng phục may riêng đắt đỏ, cứ như quay phim thanh xuân vườn trường.

Dụ Ấu Tri không muốn so sánh với Tịch Gia, cũng tự biết không bằng cô ta, giữa cô và Tịch Gia, Hạ Minh Sầm căn bản không cần do dự phải thiên vị ai, nếu cô không biết tốt xấu đi qua xảy ra xung đột với Tịch Gia, tới lúc đó người xấu hổ chỉ có thể là bản thân.

Dụ Ấu Tri biết mình không thể dung nhập vào hoàn cảnh kia của bọn họ, hơn nữa bọn họ sẽ không cho phép cô gia nhập, giấu chai nước trên tay ra sau lưng, cô quyết định chỉ yên lặng nhìn qua lưới sắt.

Mấy nam sinh đang chơi bóng vui vẻ, chơi tới lúc mọi người đều mệt thì sôi nổi đi tới một bên nghỉ ngơi, Tịch Gia đều đã mua nước cho bọn họ, mỗi người một chai, mấy nam sinh vây quanh nữ sinh duy nhất là Tịch Gia trò chuyện với cô ta như sao quanh trăng sáng.

Riêng chỉ còn lại Hạ Minh Sầm vẫn chưa chơi đủ, thiếu niên cao gầy một mình đứng trên sân bóng rổ rộng lớn, ném bóng vào rổ dưới ánh hoàng hôn đỏ rực lúc chạng vạng.

Cô nhìn Hạ Minh Sầm đứng ném ở chỗ cách rổ bóng rất xa, khoảng cách đó đã không phải là ném ba điểm nữa, có khả năng là mười điểm luôn rồi.

Anh ném liên tục mấy lần đều không trúng, sắc mặt dần dần chuyển thành nhàm chán, nhưng mãi không từ bỏ, không ngừng điều chỉnh cảm giác tay, sau đó lại vươn tay, lần này quả bóng rất nể mặt, cứ như vậy chuẩn xác rơi thẳng vào rổ lưới.

Hạ Minh Sầm lập tức nở nụ cười, quay đầu hỏi những người khác, trong giọng nói trong trẻo lạnh lùng còn đem theo mấy phần đắc ý nhỏ không thể che giấu.

"Này, nhìn thấy chưa?"

Những người khác cũng rất nể mặt, lập tức ngẩng đầu, mặc kệ có nhìn thấy hay không vẫn nhất loạt khen nhiệt tình.

"Nhìn thấy rồi, nhìn thấy rồi!"

"Ngầu nha Minh Sầm!"

"Kỹ thuật này không đi NBA thì đáng tiếc."

Tịch Gia cũng khen anh đẹp trai, chạy qua đưa cho Hạ Minh Sầm chai nước.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!