Luận về không biết xấu hổ, cô vẫn kém Hạ Minh Sầm.
Dụ Ấu Tri một câu cũng không nói được, hơi thở dồn dập, mặt đỏ tai hồng, nếu như không phải bây giờ tay đang bưng đ ĩa ăn, có lẽ một cái tát đã giáng thẳng xuống mặt người đàn ông.
Đều tại lời nhắc nhở của anh, hiện tại trong não cô tràn ngập chuyện không nên nhớ, trong những ngày tháng hoang đường thời niên thiếu, sự hiểu biết của cô về cơ thể mình thậm chí còn không bằng con người trước mặt này, anh biết rõ tất cả chỗ mẫn cảm của cô, biết cô thích đụng chạm thế nào, hai người từ trải nghiệm một chút trúc trắc ngập ngừng, chầm chậm tiến đến giai đoạn muốn dừng mà không được, chẳng nỡ rời xa.
Hạ Minh Sầm chỉ cần nhìn vành tai cô đang ngày một đỏ lên, dù cô không nói câu nào, anh vẫn biết cô nhớ tới cái gì.
Xung quanh bao nhiêu người như vậy, ánh đèn sáng chói mắt, anh nhất thời cũng có hơi không biết phải làm thế nào mà rũ mắt xuống, cau mày, hầu kết lăn hai vòng.
Lúc này đội trưởng Lê nạp thẻ ăn xong quay lại, thấy hai người này lại vẫn chưa gọi cơm xong, rồi nhìn đ ĩa trên tay Dụ Ấu Tri không có món gì, lập tức nhíu mày, trầm giọng mắng: "Cậu mấy tuổi rồi thiếu gia? Mời ăn cơm căn tin mà còn phải chọn người để mời sao?"
Anh ấy nói xong cũng không quan tâm Hạ Minh Sầm giải thích cái gì, trực tiếp đưa thẻ cơm đã nạp tiền xong của mình cho Dụ Ấu Tri.
Dụ Ấu Tri nhận lấy thẻ cơm, nhỏ giọng nói cảm ơn, tức khắc quay lại xếp hàng đi gọi cơm.
Hạ Minh Sầm không để ý tới giáo huấn của đội trưởng Lê nữa, đi tới cửa sổ ở một bên khác xếp hàng.
Ba người là những người cuối cùng gọi cơm, Dụ Ấu Tri bưng đ ĩa theo sau hai người đàn ông đi tới chỗ mấy người khác đã ngồi xuống ăn, chỉ một đoạn đường ngắn như vậy, mà người tới chào hỏi với họ lại không ít.
Chủ yếu do có hai đội phụ trách điều tra hình sự trong khu vực của bọn họ, bàn về năng lực hình sự, đội một và đội hai ngang tài ngang sức, nhưng bàn về độ nổi tiếng, đội hai vẫn hơn một chút, nguyên nhân rất đơn giản, hoàn toàn dựa vào nhan sắc của đội trưởng và đội phó.
Đội trưởng là người đàn ông thành thục rắn rỏi đầy hơi thở hormone, một khi mặc đồng phục lên thì không ai có thể thoát được sức hút đó, đội phó lại còn trẻ hơn một chút, khuôn mặt tinh xảo kia thường ngày luôn đoan chính, nhưng bởi vì hôm nay mặc đồng phục nên đã hơi áp xuống khí chất thiếu gia cao quý ngạo mạn của anh.
Khoảng cách ngắn như vậy, hai cặp chân dài của hai người đàn ông lại đi rất lâu, cuối cùng cũng tới được chỗ ngồi, những người khác vừa lúc chừa lại ba chỗ trống cạnh nhau, đội trưởng Lê ăn cơm không thích nói chuyện, vốn muốn để hai người nhỏ tuổi ngồi trước, anh ấy ngồi vị trí ngoài cùng, khỏi phải nghe người khác ồn ào vào tai mình trong lúc ăn cơm, kết quả hai người nhỏ tuổi lại giống như đã thương lượng xong, mỗi người ngồi một bên, ngang ngược nhường cho anh ấy vị trí Center.
"…"
Hai cái người này rốt cuộc có thâm cừu đại hận gì vậy.
Đội trưởng Lê chỉ có thể ngồi xuống, quả nhiên mông ngồi chưa ấm chỗ, một đám người đã nói chuyện ríu rít, ồn tới mức anh ấy đau cả màng nhĩ.
Mấy người ở đội hình sự bình thường ngày nào cũng ở chung, quen thuộc nhau tới không thể hơn được nữa, ngay cả người ta có bao nhiêu bạn gái cũ cũng biết, hôm nay được ăn cơm cùng người của viện kiểm sát, đề tài nói chuyện tất nhiên cũng thành vây quanh mấy người bên kiểm sát.
Bọn họ hỏi con gái lão Thẩm bao nhiêu tuổi, anh Đinh kết hôn chưa, sau khi hỏi Miêu Diệu có bạn trai chưa, thì ánh mắt đồng thời chuyển đến Dụ Ấu Tri đang yên tĩnh ăn cơm.
"Kiểm sát Dụ." Cảnh sát Tống hỏi, "Có bạn trai chưa? Nếu chưa có thì mấy người độc thân chỗ chúng tôi đây đầy một đống, cần giới thiệu một người cho cô không?"
Lão Thẩm trả lời thay học trò: "Lời này của cậu nói trễ rồi, có từ lâu rồi nha."
Hóng hớt thì bất kể nghề nghiệp, ăn dưa càng bất kể nam nữ, một đám người lập tức mồm năm miệng mười nghe ngóng.
Dụ Ấu Tri trả lời vô cùng qua loa, nghe như là có hỏi có đáp, nhưng thực ra những tin tức liên quan đến bạn trai thì chỉ nói rất qua loa, mấy người hỏi thêm vài câu, không đào được thông tin cá nhân gì.
Cảnh sát Tống cười hỏi: "Kiểm sát Dụ ứng phó với thẩm vấn của chúng ta rất có kĩ năng đó, có phải ngại nói không?"
Mọi người đều làm hình sự, đương nhiên cũng nghe ra được cô không muốn nói.
Dụ Ấu Tri thuận theo lời anh ta, cười khá ngại ngùng.
Một đám người sáng tỏ nói: "Ồ hô, quả nhiên hỏi tới bạn trai thì ngại rồi."
Anh Đinh gắp một miếng thức ăn vào miệng, than thở nói: "Chúng tôi cũng hỏi em ấy như vậy, mà em ấy đâu có chịu nói, tôi nói là con la hay con ngựa thì cuối cùng vẫn phải dắt ra khỏi chuồng thôi, dù sao con dâu xấu cũng phải gặp mẹ chồng, chuyện sớm muộn thôi, đợi tới lúc uống rượu mừng em còn có thể giấu chồng em không ra uống rượu cùng chúng tôi sao?
Không biết có cái gì mà ngại."
Dụ Ấu Tri trên miệng tươi cười, trong lòng lại nghĩ sau này anh Đinh đừng hòng nghe được một câu hay từ cô nữa.
Lúc này Hạ Minh Sầm thình lình tiếp lời nói một câu: "Sợ người ta hỏi vậy còn quen bạn trai làm gì, anh ta sợ bị người khác biết sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!