Ngoại truyện 14
Đầu óc Mã Tịnh Tịnh xoay chuyển, nhanh chóng hiểu ra.
Thời gian này kiểm sát Dụ không có ở thành phố Lư.
"À, chị ấy còn chưa về." Mã Tịnh Tịnh vội nói: "Nhưng cũng sắp về rồi."
Có một số chuyện, bác sĩ không thể giải thích, cảnh sát càng không thể giải thích. Cảnh sát Hạ là cảnh sát điều tra tội phạm chuyên nghiệp, năng lực quan sát của anh nhạy bén cỡ nào Mã Tịnh Tịnh biết, bị đôi mắt đen như mực đó quan sát, thì bản thân căn bản không phải đối thủ của anh.
Tạm thời cô không thể nói sự thật với cảnh sát Hạ, nói nhiều sai nhiều.
Hạ Minh Sầm còn có nhiệm vụ, không thể đứng tại chỗ hỏi Mã Tịnh Tịnh cho rõ ngọn ngành, anh gọi cô lại, kêu cô để lại cách liên hệ.
Mã Tịnh Tịnh đọc số điện thoại của mình, lại lo lắng không yên rời khỏi Cục cảnh sát.
Hạ Minh Sầm ngồi lại lên xe.
Tiểu Sa lái xe hỏi: "Đội phó, cô gái đó là ai đó?"
Hạ Minh Sầm: "Không quen."
"Không quen mà nói với anh nhiều như vậy?" Hiển nhiên Tiểu Sa không tin: "Em thấy cách ăn mặc của cô gái đó khá thời thượng, không phải là hoa đào lần trước anh đi hộp đêm đấy chứ?"
Hạ Minh Sầm vô cảm liếc Tiểu Sa một cái.
Tiểu Sa vội sửa miệng: "Nói đùa nói đùa thôi, em tò mò nếu anh anh không quen cô gái đó, vậy sao cô gái đó biết anh tên gì."
Hạ Minh Sầm thản nhiên đáp: "Chúng tôi quen biết chung một người."
"Ai thế?"
"…"
–
Tối nay Mã Tịnh Tịnh không đi làm.
Bạn cùng phòng gọi điện thoại hỏi cô sao không đi, cô nói không nói được lý do, chỉ hàm hồ nói bạn cùng phòng cũng đừng đi.
Bạn cùng phòng ở đầu dây bên kia không hiểu, đại gia lớn như Chu Vân Lương bản thân Mã Tịnh Tịnh không cần thì thôi, dựa vào cái gì cũng không cho cô ta đi.
"Chu Vân Lương thật sự không phải người tốt." Mã Tịnh Tịnh nói: "Ông ta sớm muộn cũng sẽ ngồi tù, đừng dính tới ông ta là tốt nhất."
Bạn cùng phòng càng thêm bối rối: "Tịnh Tịnh, cậu sao thế? Chẳng phải trước đây cậu nói tất cả phải nhìn về phía trước, chỉ cần đàn ông có tiền, thì dù có tội ác tày trời cũng không liên quan gì đến chúng ta, đến lúc đó cho dù ông ta bị cảnh sát bắt bắt hay giết, chỉ cần chúng ta có tiền, thì chúng ta chạy không phải được rồi sao?"
Mã Tịnh Tịnh: "…"
Quả thực trước đây cô nghĩ như vậy, phẩm hạnh của đại gia có ra sao thì cũng chẳng liên quan gì tới cô, ông ta có giết người phóng hỏa cũng chẳng liên quan gì tới cô, chỉ cần ông ta tình nguyện hào phóng cho tiền là được.
Mã Tịnh Tịnh thở dài, tư tưởng trước đây không coi pháp luật ra gì của mình, thật sự đáng ngồi tù.
Đương nhiên cô trông mong bạn cùng phòng nghe được hai ba câu khuyên giải của cô mà biết quay lại khỏi con đường lạc lối, suy cho cùng đến bản thân cũng phải nhận một bài học sâu sắc mới hoàn toàn tỉnh táo.
Mã Tịnh Tịnh chỉ có thể đột phá từ chỗ khác: "Chu Vân Lương lớn tuổi như vậy, lại béo phì, cậu thử tìm một người trẻ hơn không được hả?"
"Hot girl bên cạnh đàn ông trẻ tuổi đẹp trai lại có tiền xếp hàng sắp từ đây tới Paris luôn rồi, làm gì có phần của mình?" Bạn cùng phòng thở dài: "Từ khi nào cậu tìm đại gia lại nhìn tuổi rồi? Cậu không nhìn vừa mắt tổng giám đốc Chu, lẽ nào cậu còn muốn tìm con trai ông ta?"
Mã Tịnh Tịnh ngẩn ra, đột nhiên bị sặc khí, cầm điện thoại ho dữ dội.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!