Ngoại truyện 12
Cuối cùng theo lệnh của đội trưởng Lê, mọi người kéo cô dâu không biết làm sao tự nhiên lại tức giận ra.
Mãi tới khi ngồi lên xe rước dâu, Dụ Ấu Tri khó khăn lắm mới nguôi giận.
Trêu chọc vợ thành công, Hạ Minh Sầm không những không cảm thấy áy náy mà còn rất vui vẻ, cho đến khi tiệc cưới bắt đầu trên môi anh vẫn nở nụ cười.
Mấy đồng nghiệp thân thiết với anh đều cảm thán thì ra kết hôn thật sự là một chuyến khiến người ta vui vẻ, ngay cả đội phó suốt ngày xụ mặt của bọn họ cũng vui tới như vậy.
Do tính chất nghề nghiệp của cô dâu chú rể nên tiệc cưới không linh đình, phần lớn khách mời đều ngồi xe những nhãn hiệu khá khiêm tốn tới tham dự.
Khi một chiếc ô tô nội địa mang biển số từ thành phố bên cạnh tiến vào bãi đậu xe, vệ sĩ từ hai chiếc xe theo sau nhanh chóng bước xuống trước, mấy người phối hợp ăn ý, hai người phụ trách dìu ông cụ tóc bạc xuống xe, những người khác thì nhanh chóng lấy xe lăn từ cốp xe ra, giúp ông cụ ngồi xuống.
Tiệc cưới là do một tay Hạ Chương tổ chức, những chuyện cần báo trước thì đã báo trước, những chỗ cần tốn tiền cũng đều để dưới danh nghĩa Hạ Minh Lan, không có bất cứ chỗ nào khiến người ta bàn tán, một hàng xe nhãn hiệu giản dị ngay ngắn đỗ ở đó, không có chiếc nào là siêu xe, nhưng người am hiểu chỉ cần nhìn những chiếc xe kia, vẫn sẽ đoán ra được gì đó.
"Khủng khiếp thật, chắc hôm nay có con cái cán bộ nào đó kết hôn ở đây rồi."
–
Khách mời bên cô dâu không nhiều, đều tham dự với tư cách bạn bè, vốn Dụ Ấu Tri cho rằng tới lúc đó sẽ có sự tương phản rõ rệt với khách mời bên phía Hạ Minh Sầm, nhưng không, khách mời bên anh cũng không nhiều, trừ bạn bè ra, về cơ bản đều là họ hàng.
Những người họ hàng này trước đây đều đã tham dự tiệc đính hôn của Hạ Minh Lan và cô, nên khi nhận được thiệp cưới, mở ra nhìn thấy tên cô dâu, tất cả đều sửng sốt.
Những người hiểu rõ tình hình chỉ có thể thở dài, còn những người không hiểu rõ tình hình thì tỏ ra bối rối.
Cũng may mọi người đều là người có địa vị trong xã hội, lại là họ hàng, mặt mũi của tiểu bối cũng là mặt mũi của nhà họ Hạ, đương nhiên không thể ở trong tiệc cưới mà mở miệng hỏi, thế là đám cưới hôm đó đều ngầm hiểu ý giả vờ hoàn toàn không biết chuyện người vợ chưa cưới kia và cô dâu hiện tại là cùng một người, vẫn nở nụ cười đầy mặt rồi chúc phúc.
Hạ Minh Lan cũng giả bộ rất tốt, vẻ mặt tươi cười tiếp khách thay em trai, hoàn toàn là dáng vẻ một người anh tốt.
Khi bắt đầu hôn lễ, lão Thẩm dắt Dụ Ấu Tri đi lên thảm đỏ.
Những họ hàng chưa từng gặp cô dâu thì nhao nhao vươn cổ ra nhìn, trên đầu cô dâu phủ mạng che mặt, cô hơi cúi đầu xuống, che khuất đôi chút dáng vẻ của cô, nhưng xét về dáng người thì vô cùng tinh tế xinh đẹp.
Cũng đúng, suy cho cùng vẫn là cô gái khiến hai anh em đắm chìm, có thể không đẹp sao.
Dưới phông nền đám cưới băng tuyết màu bạc, được bao phủ bởi ánh đèn sân khấu, chú rể đón cô dâu từ tay lão Thẩm không khóc, cô dâu cũng không khóc, nhưng lão Thẩm khóc đến mức sụt sịt.
Lão Thẩm thút thít dặn dò: "Minh Sầm à, phải đối xử tốt với Tiểu Dụ của chúng ta nhé…"
Hạ Minh Sầm gật đầu đồng ý, Dụ Ấu Tri chua xót, ôm lấy lão Thẩm, vỗ vai an ủi ông.
Lúc này phù dâu Miêu Diệu ở bên cạnh lần đầu tiên nhìn thấy lão Thẩm khóc tới mức như vậy, bèn nhỏ giọng nói: "Woa, người cha nuôi lão Thẩm này tận tâm thật, cảnh sát Hạ nhờ ông ấy dắt chị Tiểu Dụ vào lễ đường là đúng rồi, không biết còn tưởng rằng ông ấy là cha ruột của chị Tiểu Dụ đó."
Mà cùng là phù dâu, Thẩm Ngữ
- Con gái ruột lão Thẩm không những không ghen tị, ngược lại vỗ tay tới mức phát đau, vô cùng tự hào nói: "Không có huyết thống còn tốt hơn có huyết thống, cha em là cha chị Tiểu Dụ, chị Tiểu Dụ chính là chị ruột của em."
Cô dâu chú rể trao nhẫn cưới cho nhau, trao xong thì tiếp tục trao nhau nụ hôn, dưới ánh đèn, hôn nhau trước mặt nhiều người như vậy, cặp vợ chồng nhỏ bình thường không kiêng nể gì lúc này thật sự có hơi ngại, nhưng hết cách, đây là thủ tục hôn lễ mà.
Mấy phù dâu phù rể trên sân khấu đều nhao nhao trố mắt lên nhìn. Tuy hai người này đã là vợ chồng, những đây vẫn là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy hai người hôn nhau.
Woa, là hôn thật kìa.
Miêu Diệu kích động nắm lấy tay Thẩm Ngữ im lặng rít lên, mà cảnh sát Sa bên phía phù rể thì có chút kinh ngạc há to miệng, cảm thán: "Thì ra đội phó của chúng ta thật sự là một người đàn ông bình thường có thất tình lục dục."
Cảnh sát Tống cảm thán: "… Đúng vậy."
Hai người nhìn nhau, trong mắt hiện lên vẻ tán thưởng "chí lớn gặp nhau".
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!