Phụp!
Phương Hàn đâm một kiếm xuyên qua lân giáp của tên sa phỉ, kiếm đâm xuyên tim sa phỉ, ngập đến tận chuôi, mà đao của tên sa phỉ chém lên áo hắn chỉ để lại một vết mờ.
Giết người!
Bị đâm!
Mất mạng!
Tránh né!
Lại giết người!
Phương Hàn nhảy giữa đám sa phỉ, thân thể linh hoạt như vượn, kiếm bay như lưu tinh, hơi thở thảm liệt, khí thế càng ngày càng mạnh, kinh nghiệm chém giết cũng càng ngày càng phong phú.
Đây chính là thực chiến, không phải tỷ thí, không giống như lúc đấu kiếm cùng Hồng Di quận chúa.
Trăm ngàn sa phỉ, đao thương ngập trời, chỉ hơi chần chờ lập tức mất mạng tại đương trường, không có một chút may mắn nào cả.
Ma luyện ý chí chiến đấu là gì?
Đó là chiến đấu trên chiến trường, đối mặt với thiên quân vạn mã, giữa rừng đao biển kiếm mà không chút sợ hãi. Sa phỉ nơi sa mạc là một đội quân hung tàn, đơn độc chiến đấu với đội quân hung tàn này chính là một cuộc khảo nghiệm dũng khí, trí tuệ, lực lượng cùng vận khí.
Đây cũng là lần đầu Phương Hàn giết người, một người đang sống sờ sờ lại bị mình giết chết, mới đầu còn có chút khó chịu không quen, nhưng là khi loan đao của sa phỉ xẹt qua cổ hắn, suýt nữa chém đứt một bên mặt hắn, sự khó chịu đó đã hoàn toàn biết mất, chỉ còn lại xuất kiếm, đánh vào nơi yêu hại, né tránh, dùng kiếm pháp lăng lệ giết người.
Cứ mỗi tính mạng bị mất đi dưới kiếm của hắn, mỗi tên sa phỉ bị hắn đâm chết, tinh thần của Phương Hàn lại trở nên nhạy cảm hơn, như cảm giác được hơi thở của những vong hồn chết dưới kiếm của hắn.
Chính bản thân hắn tựa như biến thành một tử thần không ngừng thu thập sinh mệnh.
Lần này số lượng sa phỉ vây công đệ tử Vũ Hóa Môn tối thiểu cũng hai ngàn, mỗi một tên đều hung hãn, dũng mãnh, giết người như ngóe, loan đao sắc bén thiết kim đoạn ngọc (Chém vàng cắt ngọc), lẫn trong quân còn có một vài cao thủ.
Đây là thời điểm quyết tử rồi, chỉ cần khí thế có thể khiến kẻ địch kinh hãi thì tự nhiên can đảm hơn.
Cao thủ võ đạo sợ nhất điều gì?
Sợ nhất chính là bị đại quân vây giết, giữa thiên quân vạn mã thì dù võ công có tài giỏi đến mức nào cũng khó có thể sống xót được. Đao thương không có mắt.
Phương Hàn mặc dù thể lực so với cao thủ thần thông cảnh giới mạnh hơn nhiều lắm, nhưng mà gặp tình cảnh nguy hiểm này, nếu như không có Trảm Ma Kiếm chém sắt như bùn, trên kiếm còn có pháp lực tạo nên khí thế mạnh mẽ, nếu không có pháp bào mà đao thương bình thường không thể xuyên phá, hắn có lẽ đã chết mười mấy lần rồi.
Khắp người hắn đầu, cổ, tay nơi nơi đều là ánh đao.
May mắn thân thể hắn đã luyện hóa được Cửu Khiếu Kim đan, nhờ vậy mà có khả năng hồi phục cường đại, không cần Chỉ Huyết Ngọc Phù cũng có thể tự ngưng kết. Bên cạnh hắn là Hồng Di quận chúa cùng Lưu Khang, quang mang Chỉ Huyết Ngọc Phù trên người hai người không ngừng chớp động, trên người chỉ còn lại những vết thương rất nhỏ.
"Chỉ Huyết Ngọc Phù" luyện chế từ rất nhiều linh dược mà thành, bên trong còn có pháp lực, chỉ cần tâm ý vừa động, dược lực bên trong sẽ hóa thành hơi nước, phủ lên da, cầm máu, trừ độc, khôi phục thể lực.
"Phương Hàn! Cẩn thận!"
"Cheng!"
Ngay khi Phương Hàn hơi phân tâm một chút, một thanh loan đao đột nhiên chém tới, một vầng bán nguyệt mờ ảo xuất hiện trước mặt hắn, giống như quỷ thần u linh hiện ra từ hư vô, như ánh trăng từ trên trời chiếu rọi vạn vật, không thể ngăn cản.
Ông ông ông ông ông.........
Phương Hàn cảm giác được lông tóc đều dựng đứng cả lên, hắn chỉ biết trơ mắt nhìn ánh đao đó chém xuống cổ, cả ngón tay cũng không kịp cử động.
Ngay tại thời điểm ngàn cân treo sợi tóc này, Hồng Di quận chúa đột nhiên xuất ra một kiếm, như lôi điện xuyên mây, đánh vào ánh đao cứu Phương Hàn một mạng.
"Rốt cuộc là ai mà võ công lại cao như vậy! Nhất là trên loan đao toát ra ánh sáng tà dị mê hoặc lòng người, chỉ có người đạt tới cực hạn Thần Biến cảnh giới mới có thể làm nên hiện tượng này!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!