Chương 26: Hồng Phấn thái tử

Răng rắc!

Một con bọ cạp lớn sa mạc có đủ nắm tay lớn nhỏ bị "Hạc tiên tử" từ trong đất cát lôi ra, một miệng mổ chết, vứt vào trong đống lửa, đốt ra mùi thối lụp bụp.

"Hạc tiên tử" chơi thật dễ sợ, không ngừng lôi trong sa mạc, lôi ra hết con bọ cạp này đến con nọ cạp khác, mổ chết rồi vứt vào trong lửa.

Bọ cạp trong sa mạc vừa to vừa ác, đến đêm thì ra hoạt động, hấp thụ sương sớm, ăn thịt, rất ác độc, người trong sa mạc đã bị cắn bị thương là không sống được.

Nhưng đám đệ tử Vũ Hóa Môn, trên người có pháp y, khu trừ trăm trùng, bọ cạp, rết, kiến, muỗi độc trông chừng mà tránh, lại chẳng quan tâm đến sự quấy nhiễu nhỏ này.

Phương Hàn ngồi ngay bất động, nghiền ngẫm cách dùng kì diệu của Nguyên thần tinh thần thuật.

Từ sau tối qua tu luyện nguyên thần tinh thần thuật, hắn cảm thấy đây mới là đạo tu luyện chân chính, chìa khóa mở ra cánh cửa thần thông.

Bây giờ, chỉ cần có thời gian, hắn không lúc nào không nghiền ngẫm trong lòng, suy nghĩ sự huyền diệu trong đó, đồng thời quen thuộc tiết tấu cấu tạo của các bộ phận cơ thể mình

Tu luyện tới cảnh giới thông linh, tinh thần nội thủ, lục phủ ngũ tạng, bộ xương cốt tủy, rành rành trước mắt, như xem hoa văn trên tay. Hiện tại, mặc dù Phương Hàn chưa làm đến điểm này, nhưng cũng cảm giác được càng tu luyện thân thể càng rõ ràng, giống như thủy tinh bị rửa sạch, dần dần trở nên trong suốt.

Duy nhất có điều không rõ là đại não của mình, vẫn hắc ám mông mông lung lung như cũ, đại não là một cánh cửa phong bế thần thông, không chịu mở ra với Phương Hàn, không cho Phương Hàn mở ra, phóng thích ra pháp lực thần thông.

Lưu Khang, quận chúa Hồng Phấn cũng khoanh chân ngồi, cũng đều không biết đang tu luyện cái gì, nội dưỡng tinh thần, ngoại luyện khí huyết.

Trong sa mạc mặc dù thiếu nước, nhưng bọn họ đều có bùa tịnh y, bùa chân thủy, lúc nào cũng có thể bổ sung hơi nước, rửa sạch dơ bẩn toàn thân, bảo đảm sạch sẽ, trong hoàn cảnh ác liệt cũng vui mừng đắc ý.

Không có sự giúp đỡ của những pháp khí này, cho dù là cao thủ thần biến cảnh giới, ở lại sa mạc lâu rồi cũng uể oải không chịu nổi.

Tất cả đệ tử của Vũ Hóa Môn, đều lẳng lặng, mỗi người một việc, cũng chẳng có gì nói chuyện với nhau, không khí vô cùng yên tĩnh, kiểu tĩnh mịch như trước khi bão táp tới.

Gió đêm vù vù thổi tới, làm đống lửa thổi đến bùng lên không nổi.

Ngao ngao ngao ngao.

Xa xa trong đồi cát, truyền tới tiếng kêu thê lương của sói lang, giống như dã thú hú trăng, thê thảm lòng người.

"Đó là gì?"

Nghe thấy tiếng kêu này, Phương Hàn tâm linh không hiểu sao cảm giác được một sự khủng bố, mở mắt nhưng phát hiện Nguyên Kiếm Không đệ thập sơn hà bảng đứng lên rồi, Mạc sư tỷ kia cũng đứng lên, vài nội môn đệ tử cũng vậy.

Ban nam hai nữ của Đại Đức hoàng triều cũng đứng dậy.

Lưu Khang, Hồng Di quận chúa cũng đứng dậy.

Rất nhiều hạc tiên đều bay lên trời, ngay cả "Hạc tiên tử" cũng bay lên trời cao, Vạn thú bài thượng truyền lại thanh âm của nàng: "Phương Hàn, có địch nhân bao vây tới, vô cùng khủng bố, ta bay lên trời trước tránh mặt".

"Hạc tiên tử" dù sao cũng là hạc tiên, bị kinh, lập tức bay lên thiên không, chứ không bình tĩnh như người, cũng không cùng đám đệ tử này chịu nguy hiểm đi vào chỗ chết.

"Có địch nhân?"

Phương Hàn cũng đứng dậy, nhìn thấy xa xa nhân ảnh lay động, từng đợt tiếng chân vang lên. Đồi cát phía xa, nhân ảnh như thủy triều ập đến, sát khí trận trận.

Tinh thần tập trung lên đôi mắt, quả nhiên thấy dòng người ập đến như thủy triều, người người đều mặc lân giáp, cưỡi lạc đà, tay cầm sa phỉ cung đao rất lớn, lưng mang cung tên, hàng trăm hàng ngàn, bốn phương tám hướng hợp vây đến.

Những con lạc đà này, hết thảy lông trắng, chạy như bay, là bạch long lạc đà trong sa mạc, có thể so với ngàn dặm mã, bộc phát lực, tốc độ đều cực nhanh, người cưỡi trên lạc đà giống như xuôi thuyền theo gió.

"Đây chính là sa phỉ trong truyền thuyết sao?"

Phương Hàn đã nghe nói qua sa phỉ, là đạo tặc trong sa mạc, hung ác tàn lôi, ăn thịt người, uống máu người, chuyên cướp bóc thương khách qua lại, thậm chí còn quấy nhiễu biên ải, đặc biệt là thích đem trẻ con dùng đá mài thành huyết tương, ủ thành bồ đào huyết tửu.

Hiện tại xem ra, đám sa phỉ đột nhiên xuất hiện này, sát khí hung ác trên người kia, giống như ma quỷ địa ngục, đích thực là hung tàn vô cùng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!