Chương 22: Phi kiếm

Phương Hàn ha ha cười to một tiếng, không chỉ khiến Bảo Thân Vương kinh hãi mà đám hoàng tử công chúa của Đại Đức hoàng thất ánh mắt cũng nhìn chằm chằm hắn, không chỉ như thế mấy người nam nữ thanh niên xung quanh ánh mắt cũng bắn về phía hắn.

Mấy người nam nữ thanh niên kia khí tức trên người uy nghiêm không kém chút nào so với đám hoàng tử công chúa, trong đó có một nam tử khí tức thâm trầm như núi, như cỏ trước gió.

Phương Hàn bị ánh mắt mấy người nam nữ thanh niên quét trúng, tựa hồ cảm giác thể trọng, sức bật, nhịp tim, vân... vân của mình đều bị đối phương nhìn không xót thứ gì.

"Trong đám người kia có cao thủ đạt tới cảnh giới Thông Linh nhục thân cửu trọng..."

Trong lòng Phương Hàn khẽ động, hắn âm thầm cảnh giác đề phòng.

Cảnh giới cửu trọng Thông Linh là lúc bắt đầu khai phá tiềm lực trong đại não, tinh thần thập phần nhạy cảm, cơ hồ có thể nhìn thấu tất cả trạng thái hoạt động sinh cơ của đối thủ, càng nhìn rõ lục phủ ngũ tạng của người ta như đồ đặt trước mắt vậy.

Loại cảnh giới này cực kỳ kinh khủng, bằng không sao xứng với hai chữ "Thông linh".

Tu luyện tới cảnh giới như vậy, tinh thần sẽ luyện tới một mức độ thần kỳ, khi tiến vào nội môn đệ tử mới có thể học được "Nguyên Thần Tinh Thần Thuật".

"Chẳng lẽ mấy người kia là nội môn đệ tử?"

Trong đầu Phương Hàn chợt lóe lên một ý niệm.

Bất quá lúc này hắn cũng không rảnh để suy nghĩ nhiều, bởi vì Bảo Thân Vương đã bước ra, ánh mắt băng lãnh bắn lên toàn thân hắn, nói: "A? Xem ra lần trước bị ta đánh bại vẫn không phục à, khổ luyện mới được hai mươi ngày thì có bao nhiêu thành quả, nghĩ sẽ đánh bại ta để xả ra một bụng oán khí sao? Xem ra lòng dạ của ngươi quá nông cạn rồi. Mù quáng, kẻ không biết đạo lý quân tử báo thù, mười năm không muộn thì không thành tài được.

Ngươi nếu như ẩn nhẫn không phát tác, ta ngược lại còn bội phục ngươi là một nhân vật không tầm thường, nhưng bây giờ lại muốn lao đầu vào chỗ chết, thật sự là cùng một dạng với đám lưu manh đấm đá ngoài chợ, Ài! Ta cũng chỉ có thể cố bồi ngươi thôi, cho ngươi nếm mùi thất bại một lần ngươi lại tưởng ta là người dễ trêu, bây giờ sẽ không đơn giản là thổ huyết đâu."

"Ta không cầu thành tài, chỉ cầu oán khí trong lòng được phát tiết là đủ. Có cừu báo cừu, có oán báo oán, mười năm lâu lắm, tranh đấu lại chỉ trong một khắc, thời gian không thể biết trước, hiện tại mới là tất cả. Nhân sinh ngắn ngủi, phù du như mộng, sớm muộn cũng là mười năm, không bằng hiện tại đánh một trận, đó mới là dũng! Ngươi quá xảo trá, tu đạo khó thành, chỉ sợ cả đời cũng không luyện tới Thần Thông Bí Cảnh, tiên đạo lấy dũng mà tiến, không ngừng chém giết tất cả, mà không phải là dùng âm mưu ẩn nhẫn, giữ một bồ nghẹn khuất, lại càng không phải dùng lòng dạ mang đầy tâm kế, đầu óc quanh co.... Con đường đi tới tiên đạo không dung nạp những kẻ như vậy..."

Ngữ khí Phương Hàn đột nhiên trở nên bình thản không gì sánh được, nhàn nhạt lãnh tĩnh, trong ngôn ngữ lại mang nhiều triết lý sâu xa, những câu phản bác sắc bén khiến cho Bảo Thân Vương không nói được một lời.

Từ khi dùng Cửu Khiếu Kim Đan, tư duy Phương Hàn trở nên mẫn tiệp, các loại suy nghĩ, suy đoán trở nên sắc bén, một khi đã phát giống như thiên mã hành không, ùn ùn kéo đến, hơn nữa mấy ngày này nghiền ngẫm "Chư Thế Giới", hắn có rất nhiều điều tâm đắc.

Cuốn "Chư Thế Giới" này, bên trong chẳng những đề cập đến thiên văn địa lý, kỳ trân dị bảo, lại có rất nhiều điều sở ngộ. Chưởng giáo chí tôn Vũ Hóa Môn viết quyển sách này, đều là sở ngộ của bản thân, những điều này chính là cánh cửa mơ ra tâm linh của Phương Hàn, tư tưởng của hắn dần dần đã có cải biến, nhãn giới không ngừng được mở rộng.

Hiện tại hắn đột nhiên buột miệng phản bác Bảo Thân Vương, ngôn từ sắc bén, như đao như kiếm, ào ào tuôn ra không dứt! Cùng với thân phận lúc trước khác nhau một trời một vực, lúc này không ai cho rằng trước đây hắn chính là một tên nô bộc nuôi ngựa.

"Ai thèm nghe ngươi nói lời vô ích!"

Sắc mặt Bảo Thân Vương vô cùng hàn lãnh, thân thể "Phần phật" Một chút đã đến trước mặt Phương Hàn, động tác hết sức quỷ dị, cũng không biết sử dụng loại bộ pháp gì nữa.

Phương Hàn chỉ cảm thấy yết hầu tê rần, ngón tay của đối phương như mũi tên, chớp mắt đã đâm đến yết hầu hắn.

Một chỉ này của Bảo Thân Vương rất khác so với võ công lúc trước, quỹ tích quỷ dị, khí tức hắc ám, âm lãnh, độc địa.

"Trường Hận Chỉ Pháp! Chính là võ học của Trường Hận phái thuộc Ma Môn." Hồng Di quận chúa lần thứ hai kêu lên.

Bảo Thân Vương không chỉ học được võ công Vạn Quy Tiên Đảo mà ngay cả võ công Ma Môn thất mạch cũng học được, trong tiên đạo môn phái lại thi triển võ công của Ma Môn, hắn cũng không có chút cố kỵ nào.

Lúc này Phương Hàn cũng không nghe được lời nhắc nhở của Hồng Di quận chúa, bởi vì sự việc xảy ra quá nhanh, thân vừa động tay đã tới, quá nhanh! Bất quá hắn khổ luyện hơn trăm nghìn lần trong suốt hai mươi ngày, há lại không có chuẩn bị!

Tiến lên một bước, khí phách ngút trời!

Cước Đạp Thất Tinh!

Thân thể như sóng triều đại giang, nước sông vỗ bờ, cuồn cuộn nổi lên hàng nghìn bọt sóng, anh hùng hào kiệt, vương hầu đan xen, phong vân hợp lại, một cước định Càn Khôn, giang sơn bình định, đó chính là hoàng đế.

Pháp y trên người Phương Hàn phiêu phiêu, một cước đạp tới trong lúc đó khí thế bành trướng khiến khí thế của Trường Hận Chỉ Pháp giảm đi không ít.

Sau đó thế cước khẽ động liền biến thành Khôi Tinh Thích Đấu bạo tạc mà ra.

Một cước phát ra khí tức cuồn cuộn, gân cốt, bì mô trong toàn thân hắn toàn bộ căng ra, nhục thân cảnh giới Thần Dũng phát ra như sấm sét tức giận, thiên thần hạ phàm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!