Chương 36: Ngoại truyện 4

Mặt trời vừa nhú lên, đoàn tàu từ Phụng Thiên mới vào ga. Cảnh sát và quân đội túc trực ở các cổng ra vào, cẩn thận kiểm tra đối chiếu những người phụ nữ trẻ và các cô gái. Cấp trên thần thông quảng đại, lấy được tấm ảnh nhập học năm mười sáu tuổi của Bạch Tố Khoan từ Đại học Phúc Đán.

Theo mô tả của các giảng viên ở Đại học Tề Lỗ, Bạch Tố Khoan có cuộc sống nghèo khó, ăn mặc giản dị, là một hình mẫu điển hình của giới tri thức thanh bần. Dù gương mặt đã thay đổi nhiều so với bức ảnh nhập học năm mười sáu tuổi, nhưng thần thái vẫn rất giống.

Hành khách lần lượt rời khỏi sân ga, khu vực đứng chờ lên tàu dần vắng lặng. Chuyến tàu này lại không có kết quả gì, người đứng đầu cuộc truy bắt chán trường ngậm điếu thuốc, trong lòng nghĩ thầm: "Mẹ kiếp, cả Bắc Bình sắp bị lật tung lên rồi mà vẫn không thấy bóng dáng cô ta đâu!"

Anh ta rít hai hơi thuốc rồi ném xuống đất dập tắt, cáu kỉnh chỉnh lại mũ quân đội trên đầu. Đột nhiên, một giọng nói vang lên từ phía sau: "Làm phiền, có thể cho tôi đi qua không?"

Giọng nói trong trẻo, êm dịu như làn gió xuân. Anh ta quay đầu lại, tim đập rộn ràng. Phía sau anh ta là một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp, môi đỏ, mắt sáng, cổ thiên nga thanh thoát. Chiếc sườn xám thiết kế phần cổ lông chồn tôn lên thân phận quyền quý của cô, dù vẻ ngoài ôn hòa nhưng vẫn toát lên chút kiêu sa khó giấu. Sự kiêu sa ấy lại càng làm tăng thêm sự cuốn hút của người phụ nữ ấy, dường như người đẹp và quý cô danh giá luôn có đặc quyền "kiêu căng"...

Anh ta ngẩn ngơ vài giây mới phát hiện mình đang đứng chắn lối ra, lịch sự gật đầu rồi chìa tay ra nói: "Mời!"

Người phụ nữ khẽ mỉm cười: "Cảm ơn!" Đọc Full Tại Truyenfull. vision

Nụ cười đẹp đến mức khiến người ta phải ngỡ ngàng. Những người lính và cảnh sát đứng gần đó không tự chủ đưa mắt dõi theo bóng dáng cô.

Tóc đen dày uốn sóng to, chiếc túi trơn bóng kẹp dưới cánh tay, đôi giày cao gót satin mảnh mai... Sang trọng quý phái, không có gì có thể sánh được.....

Kim Lai trằn trọc cả đêm không ngủ được, "Tráng Tráng" trên bức ảnh gia đình là sao? Cậu ta đoán được phần nào. Tối hôm qua khi vô tình thốt ra câu "Không phải Tráng Tráng", cậu ta đã hiểu ra gì đó nên vội lấp li3m kịp thời, không khiến Phương Tỉnh Thu nghi ngờ.

Những suy đoán ban đầu của Kim Lai đã không còn chính xác. Cậu ta nhận ra rằng chắc chắn Bạch Tố Khoan đã bày ra một cái bẫy tinh vi, chỉ chờ gia đình họ Phương rơi vào. Nếu cậu ta tham gia giúp đỡ bừa bãi, có khả năng sẽ phá hỏng nhịp điệu của cô.

Cậu ta quyết định không tìm học sinh nữ dáng người cao nữa, cũng không cần giữ chân Phương Tỉnh Thu ở lại. Kim Lai định đến viện trẻ mồ côi ở Bắc Bình.

Vì lo lắng Phương Tỉnh Thu sẽ theo sau, sáng sớm dậy rửa mặt Kim Lai đã giả vờ làm đổ nước rửa mặt lên đôi giày vải mà cậu chủ Phương mua hôm qua.

Không có giày nên cậu chủ Phương không thể ra ngoài. May mắn là hôm nay trời nắng, anh mang đôi giày ướt ra sân phơi, tâm trạng bình thản như một thi sĩ lang thang.

Một lúc sau, trong sân vang lên tiếng cười đùa. Kim Lai ra ngoài mới thấy cậu chủ Phương đã hòa nhập với mọi người trong sân, anh đang ngồi dưới gốc cây táo tàu, giúp thím Chu Nhị ở phòng phía Tây cuộn len.

Cậu ta đến báo một tiếng, giả vờ nói là đi làm, tiện thể lấy tấm ảnh gia đình từ cậu ấm ngốc nghếch, sau đó đạp xe rời đi.

Thời tiết cực kỳ lạnh, cậu ta mới đi được một đoạn thì chú Ba trực ca đêm về.

Chú Ba cuống cuồng gọi cậu ta: "Này nhóc, có rắc rối rồi."

"Sao vậy chú?" Kim Lai hỏi.

"Ôi, người ấy, không thể nhắc đến. Nhớ ông Đồng ở Đăng Thị Khẩu mà hôm qua cháu nhắc không? Bên trên muốn bắt ông ấy."

Kim Lai hỏi: "Vì sao?"

Chú Ba hạ giọng: "Ông ấy là người của Cộng sản, còn là lãnh đạo cấp cao."

Kim Lai ngây người. Năm tháng trước, cậu ta bị người Nhật bắt giam thực chất là để cứu ông Đồng. Nếu ông Đồng là Cộng sản... vậy vận may của cậu ta đã đến hồi kết rồi.

Chú Ba cũng lo ngại điều này, thở dài: "Cháu phải nhanh chóng tỏ rõ lòng trung thành với bên trên đi, rũ sạch quan hệ với ông Đồng."

Kim Lai lắc đầu: "Người ngoài chỉ biết cháu bị người Nhật bắt vì xung đột với họ, đâu biết là vì ông Đồng. Nếu cháu vội vàng tránh né, chẳng phải không đánh đã khai sao?"

"Nhưng lỡ như bên trên bắt được ông Đồng, ông ấy nói ra chuyện được cháu cứu thì sao?"

Kim Lai suy nghĩ một lúc rồi nói: "Ông Đồng không phải người lấy oán báo ơn. Hơn nữa nếu ông ấy nói ra thật thì cũng không còn cách nào khác. Là phúc thì không phải họa, là họa thì không tránh được. Thôi cứ để mọi chuyện tùy duyên đi."

Kim Lai nói xong thì đẩy xe đi. Lúc này đang là năm 1946, cậu ta không thể đoán trước được thời đại đầy biến động này sẽ thay đổi thế nào. Ba năm sau, cậu ta sẽ gặp một vận may mới nữa, nhưng đó là chuyện sau này. Còn bây giờ, Kim Lại nhanh chóng có được thông tin từ nhà trẻ Bắc Bình: Ngày 10 tháng một, tức mùng 8 tháng Chạp âm lịch, có một người phụ nữ trẻ đến nhận nuôi hai đứa trẻ.

Kim Lai đưa tấm ảnh gia đình vừa lấy được từ chỗ cậu chủ Phương cho mẹ của nhà trẻ để đối phương nhận diện: "Có phải hai đứa này không?"

Bà ấy nhìn rồi gật đầu xác nhận.....

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!