Giữa mùa đông lạnh giá, thôn Dã Trư dưới chân núi Đại Hưng An bị bao phủ trong trận bão tuyết. Thôn nhỏ này có hơn hai mươi hộ dân, tất cả đều sống bằng nghề săn bắn. Những ngôi nhà tranh thấp bé nằm rải rác xa gần trong làn sương tuyết mờ mịt.
Bà Ngô và Nhị Nha đã về thôn được hơn mười ngày.
Vì căn nhà cũ bị sập nên họ đành ở tạm nhà con gái lớn.
Lần này bà Ngô mang theo chút tiền bạc về, trích một phần ra để giúp con gái lớn xây nhà mới. Sáng sớm con rể đã dẫn cháu trai đi đốn gỗ, lúc này Đại Nha đang cầm lược, ấn đầu Nhị Nha xuống giường để bắt chấy, còn bà Ngô đang ngồi dưới đất giặt giũ quần áo.
"Ối, bên ngoài có tiếng gì vậy?"
Bỗng Nhị Nha lên tiếng.
Bà Ngô và Đại Nha đều sững người, vội đứng dậy chạy ra ngoài xem. Họ chỉ thấy trong làn sương tuyết mờ mịt có năm, sáu chiếc xe trượt tuyết đang chạy tới, trên xe chở đầy người toàn thân phủ đầy tuyết trắng xóa.
Vì khoảng cách xa nên họ không nhìn rõ đó là những ai, nhưng thuê năm, sáu chiếc xe trượt tuyết cùng lúc là điều rất hiếm thấy ở thôn này.
Bà Ngô sầm mặt, quay vào nhà hỏi Nhị Nha:
"Nếu ông chủ đến, con phải nói như thế nào?"
Đây không phải là câu hỏi, mà là một bài kiểm tra. Từ khi rời Bắc Bình, bà ấy đã bắt đầu dạy Nhị Nha, nếu ông chủ tìm đến thì phải nói thế này, thế kia...
Mắt Nhị Nha sáng lên, cô bé bật dậy khỏi giường: Á, ông chủ đến rồi!
Cô bé nhảy xuống giường, vội vàng xỏ giày vào định chạy ra ngoài, nhưng bị mẹ nhéo tai lôi lại.
Mẹ cô bé mắng:
"Vội vàng hấp tấp! Mẹ dạy con thế nào? Quên hết rồi sao?"
"Con chưa quên, con nhớ mà." Đọc Full Tại Truyenfull. vision
Mẹ cô bé vẫn chưa yên tâm, bảo con gái lớn đóng cửa lại, sau đó dặn dò từng câu chữ một. Nhị Nha xị mặt giận dỗi, nhưng vẫn chăm chú ghi nhớ những lời mẹ nói.
Tiếng xe trượt cót két bên ngoài ngày càng gần, rất nhanh sau đó tiếng người, tiếng ngựa và tiếng giẫm chân vang lên hòa cùng với tiếng lẹp xẹp khi đi trên tuyết.
Người đánh xe kéo dây cương, cao giọng gọi vào nhà:
"Mẹ thằng Trụ ơi, có nhà không? Có khách quý đến này."
Đại Nha nhìn qua khe cửa, thì thầm:
"Là Phúc Quý, dẫn theo cả nam lẫn nữ, già trẻ đều có, cả một nhóm người."
Bà Ngô cố giữ bình tĩnh nói:
"Không sai được nữa, chắc chắn là ông chủ đến rồi. Mở cửa đi, cứ tự nhiên thôi đừng gượng gạo, càng gượng gạo càng dễ làm người ta nghi ngờ."
Đại Nha chỉnh lại áo bông, mở cửa đón khách.
Nhị Nha cũng định chạy ra, nhưng bị mẹ lườm cho một cái phải đứng yên.
Từ xưa Nhị Nha chỉ sợ bà chủ chứ không sợ ông chủ, bởi vì ông chủ là người hiền lành chưa từng nổi giận, dù cô bé có làm vỡ bát hay đổ dầu, ông chủ cũng không chau mày với cô bé, ông ấy và hai mẹ con họ không có sự phân biệt chủ tớ, Nhị Nha cũng luôn thoải mái nói chuyện với ông ấy, không chút câu nệ.
"Sao ông chủ mặc áo dày như con gấu vậy!"
Nhị Nha che miệng cười khi nhìn thấy Phương Tỉnh Thu bước vào nhà.
Phương Tỉnh Thu mặc rất dày, bên trong và bên ngoài đều khoác hai lớp áo lông, tay xách theo hộp bánh, người phủ đầy tuyết bước vào nhà. Anh ném hộp bánh cho Nhị Nha, phủi tuyết trên người rồi nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!