Chương 27: Không ngờ cậu Kim lại trẻ trung và tuấn tú như vậy

Kim Lai suy nghĩ một chút rồi nói: "Vô ích thôi, sau khi ông Đinh Nhị qua đời, ngôi nhà cũng bị bỏ hoang. Cháu đã đi vòng quanh khu vực đó mấy lần mà không phát hiện được gì."

Chú Ba hỏi: "Thế còn cục trưởng Vương thì sao? Có gọi điện thúc giục nữa không?"

"Nhắc đến cũng kỳ lạ thật!" Kim Lai nói: "Mấy hôm nay cháu gọi điện cho cục trưởng Vương mấy lần, lần nào thư ký cũng nói là cục trưởng xin nghỉ phép, không có ở văn phòng."

Ngay lúc cậu ta vừa nói dứt câu thì điện thoại trên bàn vang lên. Cậu ta bắt máy, phân cục gọi tới thông báo cho các cục, các đồn rằng: "Cựu cục trưởng Vương Lâm liên quan đến th@m nhũng nên đã bỏ trốn. Từ giờ, công việc của phân cục sẽ do một người họ Chu tạm thời đảm nhiệm. Khuyến khích cảnh sát các đồn khu vực cung cấp manh mối về hành vi th@m nhũng của "kẻ phạm tội họ Vương", truy lùng và bắt giữ ông ta."

Hai chú cháu ngây người!

Mất một lúc sau họ mới hoàn hồn.

"Thôi rồi!" Kim Lai đặt ống nghe xuống: "Xem ra đứa bé này đã thành gánh nặng rồi. Bà ngoại hay mẹ nó có tìm tới hay không cũng vô ích! Muốn lập công thì phải đi tìm Vương Lâm thôi."

...

Tiếp theo đó là làn sóng chỉ trích dữ dội từ dư luận. Cảnh sát Bắc Bình công khai các hành vi phạm tội và vụ việc bỏ trốn của cha con Vương Lâm, kêu gọi toàn xã hội cung cấp thông tin về tội phạm bỏ trốn.

Cục trưởng Mễ thì "vì việc nước quên tình nhà", ra lệnh cho toàn cục tiến hành kiểm tra nội bộ, quét sạch những con sâu làm rầu nồi canh trong đội ngũ cảnh sát.

Trước đó, các phu nhân quan chức từng bị vu oan trong vụ biên bản giả ở trường nữ sinh Thanh Tâm, dù không được tận mắt chứng kiến cha con Vương Lâm chịu tội, nhưng danh tiếng của hai cha con họ bị hủy hoại đến mức này cũng khiến các quý bà hả dạ.

Vì vậy, các quý bà đồng loạt ca ngợi sự công chính liêm minh của cảnh sát Bắc Bình, vô cùng kính trọng quyết định "vì việc nước quên tình nhà" của cục trưởng Mễ.

Còn chuyện họ từng bất bình vì vụ việc của Bạch Oánh Oánh hồi trước đã bị họ đã quên sạch, chỉ lo chuyện nhà mình. Khi danh dự của bản thân được làm sáng tỏ, họ đâu còn hứng thú xen vào việc của người khác.

Nhờ vậy, cục trưởng Mễ và nhà họ Mễ lại thoát hiểm một lần nữa, đẩy Vương Lâm lên làm con dê thế mạng để ổn định dư luận, ngăn ngừa Cư Nhân Đường can thiệp vào vụ án, sau cùng còn nhận được nhiều lời khen ngợi từ công chúng.

Kết quả này không làm Bạch Tố Khoan ngạc nhiên chút nào. Đọc Full Tại Truyenfull. vision

Cô đã dự tính trước khả năng này xảy ra, nên đã chuẩn bị một nước cờ phản công. Lúc này cô cần phản công ngay lập tức, nhưng đứa trẻ lại làm cô phân tâm.

Đây là lần đầu tiên cô cảm thấy do dự bất an, không biết nên tìm cách cứu con trước hay đánh trả cục trưởng Mễ trước.

Nghĩ đến hình ảnh Kim Lai chăm sóc đứa trẻ, cô cắn răng lựa chọn vế sau.

Ít nhất, đứa trẻ ở trong tay Kim Lai sẽ tạm thời không gặp nguy hiểm.

Vì vậy vào một ngày nọ, cục cảnh sát Bắc Bình nhận được một lá thư tố cáo có ký tên thật của Vương Lâm, trong đó cáo buộc cục trưởng Mễ ngụy tạo chứng cứ và đổ tội cho mình. Trong thư nêu rõ vụ án Hà Công Phủ do cục trưởng Mễ bày mưu tính kế, giúp người em trai ruột Mễ Mộ Quỳ dàn dựng hiện trường giả hòng thoát tội.

Bức thư còn tiết lộ rằng bản tự thú của Vương Hủy trong ngăn kéo ở nhà đã bị cảnh sát thu giữ nhưng không được công khai với công chúng, bởi vì trong đó Vương Hủy đã khai rõ quá trình bị Mễ Cấn Liên đe dọa và chỉ đạo trộm biên bản trắng.

Điều này có thể kiểm chứng được: số biên bản đó khớp với trang bị thiếu trong sổ lưu trữ biên lai của cục cảnh sát, số hiệu là K-12006.

Đồng thời, Bạch Oánh Oánh đang bị giam giữ cũng đệ đơn kháng cáo, nói rằng biên bản phạt chưa bị tiêu hủy mà đang ở nhà cô ấy, do ông Đinh Nhị giữ hộ, có thể xác minh.

Vụ việc này kéo theo cái chết của ông Đinh Nhị, khiến tin đồn "ông Đinh Nhị bị diệt khẩu vì biết quá nhiều" càng lan truyền mạnh mẽ hơn.

Dư luận bùng nổ, buộc tòa án phải xem xét lại vụ án.

Biên bản giả được tìm thấy ở nhà họ Bạch, xác nhận rằng Bạch Oánh Oánh chỉ vô tình gây thương tích do tức giận bị vu oan, loại trừ khả năng cố ý giết người, sẽ chọn ngày lành rồi thả ra.

Cục trưởng Mễ bị một loạt đòn tấn công trí mạng này đánh cho tơi tả.

Tuy nhiên, để leo lên được vị trí hiện tại, Cục trưởng Mễ không phải kẻ tầm thường. Ông ta đã lường trước khả năng xuất hiện thư tố cáo của Vương Lâm, nên khăng khăng báo cáo lên cấp trên rằng đó là vu khống bịa đặt. Ông ta đưa ra bằng chứng là các bức ảnh chụp hiện trường và lời khai của nhân chứng trong vụ án Hà Công Phủ, tất cả đều được lưu trữ trong hồ sơ, hoàn toàn không khớp với những gì bức thư tố cáo.

Còn về việc Vương Hủy trộm biên bản phạt trắng, ông ta cho rằng đó là Vương Lâm lợi dụng chức vụ để ăn cắp, không liên quan đến cấp trên.

Cục trưởng Mễ cố gắng biện hộ cho bản thân vì ỷ vào có người chống lưng phía trên, một người có thế lực đã đưa ông ta lên vị trí hiện tại. Nếu ông ta bị lật đổ, người đó cũng chịu nhục nhã, thậm chí có thể bị liên lụy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!