Nhà họ Vương vừa dọn đến chỗ ở mới, chuyển từ Đức Thắng Môn đến căn nhà lớn ở ngoài Đông Hoa Môn, gần Tử Cấm Thành hơn. Khi giàu có hơn, người ta thường muốn xin ít vía cao sang.
Hôm nay Vương Lâm hiếm khi ở nhà, một phần là vì dịp tân gia, mặt khác là vì thu nhập thời gian gần đây nhiều đến mức không đếm xuể. Bọn Hán gian cần mạng không cần tiền, vàng bạc như nước chảy vào nhà. Hôm nay đúng dịp hội chùa Bạch Tháp ở phía tây thành phố, bà cụ và người giúp việc đi hội chùa nên trong nhà ít người, Vương Lâm quyết định đóng cửa kiểm kê tài sản kỹ càng.
Trước đây con đường làm quan của ông ta không suôn sẻ, đến tuổi này mới chỉ là một cán bộ cấp khu vực, từ lâu đã không còn hy vọng vào chuyện làm quan nữa. Quan niệm "chức vị là gốc" đã chuyển thành "tiền là gốc", bây giờ đặt chữ "tiền" lên hàng đầu, bộ ngành nào kiếm chác được nhiều thì ông ta vào bộ ngành đó, chẳng quan tâm chức to hay nhỏ.
Chỉ trong ba tháng, thu nhập đã nhiều hơn mười năm trước đó cộng lại.
Bên ngoài vang lên tiếng máy hát, là một vở kinh kịch.
Bà vợ đang khẽ hát theo lời kịch: "Vạt áo xanh duyên dáng thướt tha, tám báu* ngọc ngà trên trâm lấp lánh..."*
*Trâm cài đầu được trang trí bằng tám loại báu vật quý giá. Trong văn hóa cổ truyền Trung Hoa, "bát bảo" thường đại diện cho tám loại vật phẩm hoặc biểu tượng mang ý nghĩa tốt lành, phú quý, và cao sang.
*Vở kịch "Mẫu Đơn Đình" của Thang Hiển Tổ.
Giai điệu bị cắt ngang bởi tiếng chuông điện thoại. Vương Lâm vội lớn tiếng nói với ra ngoài: "Nếu là nhà họ Mễ gọi tới, cứ nói tôi không có ở nhà."
Bây giờ ông ta rất không hài lòng với vợ chồng nhà họ Mễ, đã nhát như cáy mà còn hay vênh mặt sai khiến người khác, ông ta giải quyết rắc rối giúp họ một lần mà cứ như phải chịu trách nhiệm cả đời vậy.
Bà vợ nghe điện thoại xong, đẩy cửa bước vào nói: "Nhà họ Mễ này đúng là dai như đỉa, giúp ông lên làm cục trưởng phân cục mà tưởng là có ơn to bằng trời với ông đấy à? Ai cũng có chuyện quan trọng của mình, chẳng lẽ chúng ta không cần kiếm tiền để sống, ngày ngày chỉ đi làm con ở cho họ!"
Vương Lâm ngắt lời: "Bớt nói linh tinh đi! Truyền ra ngoài lại không hay."
Bà vợ lầu bầu đi ra ngoài, tiếp tục hát kịch của mình.
Họ đã từng trải qua những ngày khốn khó nên càng muốn nắm chặt quyền lực hiện giờ, bởi vậy hành sự táo bạo, ghét nhất là lo trước lo sau. Bây giờ nhìn nhà họ Mễ nhút nhát cẩn thận mà không khỏi cảm thấy buồn cười.
Cả nhà họ Bạch đều là dân trí thức, không có chức quyền gì thì có thể làm nên chuyện lớn gì cơ chứ?
...
Bên kia, ông Mễ không liên lạc được với Vương Lâm, đành phải phái Ngụy Tam ra ngoài tiếp tục dò hỏi tung tích của Vương Nhị mặt rỗ.
Không phải ông ta lo Vương Nhị mặt rỗ sẽ gây ra sóng gió gì lớn, mà chỉ thấy "chướng mắt", giữ lại kẻ gây họa này rất khó chịu.
Tuy nhiên, ông ta không ngờ rằng chính Vương Nhị mặt rỗ mà ông ta coi thường đấy sắp gây ra một cơn bão lớn.
Người đầu tiên nhận được điện thoại của Vương Nhị mặt rỗ là Lưu Chiếm Phúc, chủ một tiệm thuốc phiện. Vương Nhị mặt rỗ nói mình đã gây ra chuyện, không thể ở lại Bắc Bình nữa, số tiền nợ Lưu Chiếm Phúc sẽ được hoàn trả, buổi chiều ngày mai ông Mễ sẽ cử Ngụy Tam đi trả nợ thay gã.
Gã dặn Lưu Chiếm Phúc sau này đừng làm phiền cha mẹ gã nữa!
Người thứ hai nhận được điện thoại là kỹ nữ Tiểu Đào Hồng, nội dung cũng tương tự, lần này trả mười đồng tiền rượu cho cô ấy.
Người thứ ba, thứ tư cho đến người thứ mười lăm, mỗi người đều trùng khớp với danh sách trong lá thư Ngụy Tam nhận được.
Mễ Mộ Quỳ, tức ông Mễ, hoàn toàn không hề hay biết về việc này.
Nhưng Vương Nhị mặt rỗ chưa dừng lại ở đó, tiếp đó là hàng loạt tiếng chuông điện thoại "reng reng reng" vang lên ở tất cả các phân cục từ Nội Nhất đến Nội Thất, từ Ngoại Nhất đến Ngoại Thất, thậm chí cả các đồn cảnh sát nhỏ ở vùng ngoại ô cũng lần lượt nhận được, chính là cuộc gọi báo án hàng loạt của Vương Nhị mặt rỗ.
Trong cuộc gọi, gã nói mình bị nhà họ Mễ mua chuộc, vu oan cho mẹ con nhà họ Bạch, người nhà họ Mễ muốn giết gã và Nhiếp Văn Lộng để bịt miệng, cầu cứu cảnh sát giúp đỡ.
Cảnh sát nhận điện thoại chỉ cho rằng người gọi là một kẻ điên. Ông Mễ muốn giết người bịt miệng ư? Ai mà tin nổi!
Mà dù có tin thì làm gì được? Chạy đi thẩm vấn ông Mễ à? Ông ta là em ruột của tổng cục trưởng đấy!
...
Tuyết rơi bay bay, đồn cảnh sát số 7 thuộc phân cục Nội Ngũ chìm trong màn đêm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!