Nhạc Thiên tỉnh dậy sau khi ngủ một giấc ngon lành, lập tức hỏi hệ thống: "Thẩm Lập Hành thức chưa?"
Hệ thống: "Thức rồi, đến công ty rồi."
Nhạc Thiên: "Không hổ là chú út của tao, có trời long đất lở cũng phải đi làm như bình thường, quá chuyên nghiệp."
Hệ thống: "Hắn đi để thu hồi lại cổ phần của cậu."
Nhạc Thiên câm họng, đau khổ siết chăn, xong đời rồi, cái mã đại thiếu Thẩm gia sắp mất rồi.
Vinh hoa phú quý của tôi!
Đã bảo là trên đầu đại thiếu gia còn có một người cưỡi lên đúng là không được mà.
Nhạc Thiên kéo áo ngủ lết thết đi lên lầu, dặn dò hệ thống: "Thế giới sau nhất định phải cho tao nắm quyền to."
Hệ thống: "So với chuyện đó thì chẳng phải cậu nên lo lắng nhiệm vụ của mình bây giờ hơn sao?"
Nhạc Thiên ngáp một cái, miễn cưỡng phất phất tay chào hỏi với người đi ngang qua trước mặt, "Nhiệm vụ muốn xong cũng đâu có dễ, cứ bình tĩnh."
Lên lầu hai, Nhạc Thiên vặn cửa phòng mình, bất ngờ phát hiện cửa đã bị khóa.
"!!!" Nhạc Thiên vẻ mặt khó mà tin nổi, "Thẩm Lập Hành đang âm thầm ám chỉ kêu tao cút?"
Hệ thống: "Không, là công khai."
Có vẻ là Thẩm Lập Hành thật sự bị chọc tức rồi, ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn, không chừa lại một cơ hội bé nhỏ nào.
Nhạc Thiên thở dài: "Đồ tra nam, tối hôm qua còn hôn người ta một cái, hôm nay đã muốn đuổi người ta đi, hức hức hức."
Hệ thống: … chẳng phải hôm qua bảo là vô tình va phải à????
Bây giờ Nhạc Thiên đang rất buồn phiền, quần áo thì có thể đến phòng chứa đồ lấy đồ mới mặc, nhưng giấy tờ tùy thân và bóp tiền lại để hết trong phòng ngủ.
Hết cách rồi, Nhạc Thiên đành phải tìm giúp việc lấy chìa khoá phòng.
Cô giúp việc lễ phép từ chối yêu cầu của cậu, "Tiên sinh dặn bọn tôi là sau này không cần quan tâm đ ến bất kỳ yêu cầu nào của thiếu gia."
Nét mặt Nhạc Thiên cứng lại rồi.
Quá tuyệt tình!
Tra nam chó má!
Hệ thống: Thẩm Lập Hành, làm tốt lắm!!!
Nhạc Thiên tiu nghỉu sụ vai xuống, cả người viết đầy tang thương, không chút mong đợi đi tới phòng thay đồ, đúng như dự đoán, phòng thay đồ cũng bị khóa.
Không đến nỗi như thế chứ?! Thật sự muốn "lau sạch quan hệ đuổi ra khỏi nhà"??
Nhạc Thiên bi phẫn nện tường.
Hệ thống rần rần trong lòng.
Nhạc Thiên: "Mày đừng có cười, tao nghe thấy đấy."
Hệ thống: "Tôi đâu có cười ra tiếng."
Bất ngờ rơi vào tình cảnh này, Nhạc Thiên không biết tiếp theo nên làm gì bây giờ, suy nghĩ một chút, quyết định giải quyết vấn đề sống còn trước mắt trước đã.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!