Sau khi Nhạc Thiên ăn xong, vỗ tay một cái, duỗi bàn tay dính đầy vụn bánh mì của mình ra, hai mắt lấp la lấp lánh nhìn Rand, ý là muốn rửa tay, Rand ngoan ngoãn thả thánh quang ra.
Nhạc Thiên cười híp mắt nói: "Cảm ơn.
"
Rand: "Không cần lần nào cũng cảm ơn đâu.
"
Hệ thống nhìn đến ngơ ra: "…cậu lại lén tôi làm chuyện tốt gì nữa?"
Nhạc Thiên vui tít mắt, "Mày về rồi à, để tao nói cho mày biết một tác dụng của bóng đèn này, tự động rửa!"
Hệ thống: "Tôi thấy rồi…"
Dùng thánh quang rửa tay, hay lắm, để cho các thành viên hoàng tộc khác trên đại lục nhìn thấy còn không chôn sống Cyril.
Nhạc Thiên: "Hệ thống, tao với mày thương lượng chuyện này đi, tạm thời đừng cho Rand đi, bây giờ không có hắn tao sống không có nổi.
"
Hệ thống thở dài, "Hắn không đi được.
"
Mặc dù có hệ thống thao tác sau hậu trường, nhưng linh hồn của Rand cách Giáo hội thật sự quá xa, không thể trở về bản thể được, Nhạc Thiên bắt buộc phải mang linh hồn của Rand "ship" về Giáo hội mới được.
Nhạc Thiên bày tỏ: "Không thành vấn đề.
" Bây giờ Rand là cục vàng trong lòng cậu, còn hữu dụng hơn cả hệ thống nữa.
Màn đêm đã phủ kín bầu trời, tiếng động nhỏ vụn bên ngoài cũng dần dần nhỏ lại, Nhạc Thiên quần áo nằm xuống ngủ, Rand rất tự giác ẩn thân.
Ngủ giữa nơi hoang dã, mấy cái khác còn đỡ, nhưng bên tai lúc nào cũng có tiếng muỗi kêu vo ve, trong lúc Nhạc Thiên nửa mê nửa tỉnh phiền não phất phất tay xua đi, nhưng cũng chỉ được một chốc, rồi rất nhanh sau đó lại có muỗi bay ong ong gần tai, Nhạc Thiên vô thức rụt người chui vào tấm chăn mỏng.
Rand vẫn luôn trông cậu giơ tay lên, một vầng sáng nhàn nhạt xuất hiện bọc lấy toàn thân Nhạc Thiên, đám muỗi bay xung quanh Nhạc Thiên chậm rãi tản ra.
Hàng mày đang cau lại của Nhạc Thiên từ từ giãn ra.
Đêm khuya tĩnh lặng, trong lều chỉ còn lại tiếng thở nhè nhẹ của Cyril, Rand thấy cậu đã chìm vào mộng đẹp, bỗng nhiên cảm thấy một cơn buồn ngủ dâng tràn, việc này đối với hắn mà nói quả thực khó mà tin nổi, đã rất lâu rồi hắn không có nhu cầu hay muốn được ngủ.
Cyril…vì sao con người này lại đặc biệt như vậy?
Rand chậm rãi xòe bàn tay mình ra, hoa văn trong lòng bàn tay lấp loé, đây là dấu ấn mà thần đã ban cho hắn, hắn vẫn luôn không hiểu tại sao thần lại chọn mình, tất cả mọi người nói hắn là đứa trẻ được thần lựa chọn, hắn cũng tiếp nhận sự sắp xếp đó một cách rất tự nhiên, chỉ là đến cùng hắn vẫn không hiểu lí do.
Cyril đã ngủ thiếp đi hoàn toàn, vầng sáng màu trắng nõn bao phủ cậu, khuôn mặt cậu trầm lặng chẳng khác nào một bức tranh sơn dầu đậm màu, những lời hát ca tụng mỹ nhân ngủ say ngàn năm trong câu chuyện xưa của kẻ hát rong du mục có lẽ là dành cho khoảnh khắc này.
Rand nhìn một lúc, mí mắt cũng dần trở nên nặng nề.
Nhạc Thiên dẫn đoàn rong ruổi đi hết ba ngày đường, cuối cùng cũng tụ hợp với đoàn xe của Helena, Nhạc Thiên vừa đến, đội hộ vệ và thị nữ hộ tống Helena đã lần lượt quỳ xuống khóc lóc kể lể, Nhạc Thiên trông đám tàn binh bị bỏ lại mà đau hết cả đầu, chẳng trách để lạc mất Helena, hộ vệ được phái đi hộ tống cái công chúa chẳng có bao nhiêu, cộng gộp lại còn không đủ hai sòng mạt chược.
Nhạc Thiên hỏi hệ thống: "Có phải là Hungary nghèo lắm không?"
Hệ thống: "Là quốc gia có thực lực yếu nhất trong mười quốc gia.
"
Bảo sao phụ thân của Helena sống chết gì cũng phải gả con gái đi cho bằng được, hẳn là định nương nhờ vào đế quốc Oran để lăn lộn tiếp, tuy Cyril là một quốc vương lưu manh, nhưng ông cha hắn hậu đãi, phụ vương hắn ra sức, biết là thằng con trai của mình có vấn đề, trước khi chết sắp xếp xong xuôi tất cả, đủ để Cyril không sầu không lo làm một vị quốc vương nhàn tản.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!