Chương 42: Thế Giới 3 Quốc Vương Bệ Hạ Của Ta 3

Truyền thuyết về việc Rand là con của Thần được lưu truyền trên khắp lục địa, thánh tử từ khi sinh ra đã mang thần lực, khoảnh khắc giáng thế thánh quang ngập trời, thanh danh của hắn truyền khắp đại lục, hình tượng lại cực kỳ thần bí, ngoại trừ Giáo hoàng và tầng lớp thượng lưu trong hoàng tộc các quốc gia thì gần như không có ai có cơ hội được tiếp xúc với vị Giáo hoàng trẻ tuổi này.

Mà Cyril là đóa hoa kỳ dị nhất trong hoàng thất, nếu như cậu nói cậu chẳng biết Rand là ai, thì Rand cũng sẽ không cảm thấy kỳ lạ.

Rand kiên nhẫn giải thích: "Ta đến từ Giáo hội, hiện thân với danh nghĩa của Thần.

"

Nhạc Thiên choáng váng, "Hệ thống, thế giới này có Thần?"

Hệ thống: "Có chứ.

"

Nhạc Thiên: "Quả nhiên là chỉ có Thần mới có nhan sắc vượt qua tao.

"

Hệ thống: "…"

Hình như Cyril đã hoàn toàn ngây dại, khoác áo choàng đỏ tươi không nhúc nhích, hai mắt hơi trợn to, mờ mịt bất lực như con thú nhỏ lạc đường, nét kinh hoảng không rành thế sự trên mặt cậu liếc mắt một cái là thấy rõ mồn một.

Cậu chần chờ một chút, chậm rãi mở bờ môi như cánh hoa, nhỏ giọng nói: "Vậy, vậy ngươi là thần sao?"

Rand: "Không, ta chỉ là sứ giả của thần.

"

Cyril nhíu nhíu mày, có vẻ như còn rất nghi hoặc không hiểu, "Ngươi tìm ta có chuyện gì không?"

Rand vốn định đến để cảnh báo và khuyên bảo quốc vương cuồng ngạo quá mức, nhưng nói Cyril là quốc vương, trái lại càng giống một tiểu vương tử ngây thơ hồ đồ.

Rand không khỏi mềm giọng, "Ta hi vọng đế quốc Oran có thể tiếp tục tiếp nhận chỉ thị của Giáo hội.

"

Cyril hơi hơi hồi phục tinh thần, ngắm nhìn bốn phía một vòng, ôm chặt đầu gối mình, nhỏ giọng nói: "Vì sao ta chỉ nghe được giọng của ngươi, ngươi ở đâu? Đang ở ngay đây sao?" Mau bước ra đây cho ông nhìn thử xem nhan sắc của mấy người đẹp tới mức nào.

Hệ thống nhìn Nhạc Thiên giả bộ nhu nhược mà muốn ói.

Rand suy tư một chút, rồi hóa thực hư ảnh của mình trước mặt Cyril, "Chào ngươi.

"

Thánh bào sáng bóng như tuyết vừa rơi không dính một hạt bụi, thân hình thon dài kiên cường, hai tay chắp sau lưng, đôi bờ vai bằng phẳng rộng rãi làm cho người ta có một loại cảm giác vô cùng đáng tin cậy, khí chất thần bí quanh quẩn quanh người, mang đến cảm giác mạnh mẽ như núi cao biển rộng khiến người ta muốn tin tưởng hắn thần phục hắn.

Nhạc Thiên ngây dại, "…mặt hắn đâu?"

"Người" trước mặt không thể nghi ngờ là một giá treo áo được trời cao ưu ái, nhưng từ vai hắn trở lên chỉ có một vòng sáng tròn như cái mâm, hào quang màu trắng sữa lóng lánh ôn hòa.

Hệ thống: "Hì hì, người ta là con trai của Thần mà, đương nhiên được đính kèm thánh quang, có vấn đề gì sao?"

Nhạc Thiên: …mẹ nó, bóng đèn thành tinh…

Chẳng trách hệ thống chỉ lập lờ nước đôi không nhắc một chữ nào đến tướng mạo của Rand, hệ thống học được cái tính gà cay đó từ ai vậy, biết đùa bỡn người khác thì quá đáng lắm rồi đó!

Lúc Rand còn nhỏ thì thần lực cũng không mạnh, trên người chỉ mang một lớp thánh quang mỏng manh, theo tuổi tác dần lớn, thần lực cũng càng ngày càng mạnh, thánh quang cũng càng ngày càng đậm, tế tự của Giáo hội chưa bao giờ dám nhìn thẳng vào mặt Rand, lại không có người nói với Rand kiểu như "Giáo hoàng đại nhân, thánh quang của ngài mạnh quá, chiếu sáng quá làm cho chúng ta không thể nhìn rõ mặt mũi của ngài.

" Cho nên Rand không biết gì cả, mà hắn cũng không nhìn thấy thánh quang trên người mình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!