Chương 413: Ngoại truyện 14: Lạc Thiên và Phong Kỳ 2 (end)

Ngoại truyện 14: Lạc Thiên và Phong Kỳ 2 (end)

Hệ thông ôm code bị nhồi bánh táo tuyệt vọng chờ trước khoang nghỉ hơn mười tiếng mà vẫn không thấy hai người bước ra.

Phong Kỳ và Lạc Thiên có tinh thần lực mạnh mẽ, tố chất cơ thể mãnh liệt hơn bất cứ nhân vật nào trong tiểu thế giới. Hệ thống càng nghĩ càng thấy đời thống mình thê lương, lê bước chân nặng nề, lỗ tai rủ xuống từng bước từng bước rời xa khoang nghỉ tàn ác kia.

Bầu không khí trong khoang nghỉ ngơi từ hừng hực dần chuyển sang dịu dàng tình cảm, ngay từ khoảnh khắc Lạc Thiên hôn lên đôi môi Phong Kỳ đã quyết định buông bỏ.

Lo gì, Phong Kỳ yêu cậu, cậu yêu Phong Kỳ, vậy còn băn khoăn điều gì nữa, trải qua trăm cay nghìn đắng khó khăn lắm chính thức chạm được vào người này. Chẳng lẽ còn vì quãng thời gian bị ép phải chia lìa đó mà bây giờ lại ngần ngại đến với nhau sao?

Môi Phong Kỳ, vai Phong Kỳ, cánh tay Phong Kỳ, đùi Phong Kỳ, đã rất lâu rồi không chạm vào nhau, song linh hồn đã rót vào cơ thể này một mùi vị thân quen.

Như đã kết hợp vô số lần, không có bất cứ gian nan hay trở ngại nào, Lạc Thiên và Phong Kỳ hợp thành một thể, mặt đối mặt, không hề giữ lại điều gì, cứ như là hai người trời sinh nên như thế.

Mọi cảm xúc bối rối đều tan thành mây khói trong khoảnh khắc đó, dẫu là thể xác nào đi nữa, hai người đều cần nhau một cách mãnh liệt như thế.

Lạc Thiên không hề báo trước rơi nước mắt.

Phong Kỳ giật mình, "Đau?"

Lạc Thiên lắc đầu, "Không đau, rất sướng."

Cuối cùng cậu cũng không còn ngại ngừng nữa. Ở trước mặt Phong Kỳ, cậu có thể thành thực trăm phần trăm, bởi vì Phong Kỳ… yêu cậu trăm phần trăm.

Phong Kỳ khẽ cười cười, cúi đầu để hơi thở của mình đến chóp mũi Lạc Thiên. Đầu lưỡi chầm chậm l**m lên nước mắt trên mặt Lạc Thiên, vừa dịu dàng vừa mạnh mẽ, có một cảm giác sắc tính như muốn nuốt chửng Lạc Thiên vào bụng mình.

Đúng là hắn đã thay đổi.

Trong vô số lần đau đớn mất đi tình yêu, khát vọng dành cho Lạc Thiên cũng càng lúc càng gia tăng. Nếu như có thể, hắn thật sự rất muốn nuốt Lạc Thiên vào bụng, hoà làm một với cậu, sau đó sẽ không ai cướp Lạc Thiên được nữa, không ai có thể chia cắt hai người nữa.

Mỗi một nơi trên cơ thể đều dính sát vào nhau quấn quýt lấy nhau, hai người như hai sợi dây leo đan vào nhau mạnh mẽ sinh tồn. Lạc Thiên siết chặt lấy hắn, ngón tay bấm thật sâu thành dấu tay trên sống lưng Phong Kỳ, "Phong Kỳ… nhanh…"

Sau lần đầu kịch liệt, hai người không buông đối phương ra, vẫn nằm trên giường thoải mái xả hết tinh lực và nhiệt tình.

Hệ thống chờ mãi đến khi phi thuyền sắp đáp xuống, rốt cuộc cũng thấy khoang nghỉ mở cửa.

Lạc Thiên nằm nhoài người trên lưng Phong Kỳ, Phong Kỳ cõng cậu, Lạc Thiên ngọt ngào hôn vào má hắn, "Cục cưng, giỏi quá đi."

Hệ thống: …cứu mạng, thế này là lại vào một tiểu thế giới nữa sao?

Phong Kỳ quay đầu lại mổ nhẹ vào môi cậu, "Kêu chồng ơi."

Hệ thống: …nó tuyên bố Phong Kỳ ngày xưa đã chết, Phong Kỳ bây giờ đã bị voi vấy bẩn!

Trước khi lên phi thuyền hai người quý nhau như khách, ở trên phi thuyền hệ thống tí thì tự huỷ module âm thanh, gọi anh gọi cưng gọi chồng nó cũng coi như không nghe thấy. Cơ mà gọi papa thì bất hợp lý quá không chứ???

Hành tinh rác Takan một lần nữa toả sáng sức sống mãnh liệt, Lạc Thiên và Phong Kỳ hoà trộn tinh thần lực truyền vào lõi của hành tinh. Hoa hồng mọc thành đồng bao trùm lên bề mặt hành tinh, hương hoa ngập tràn khắp tinh cầu, phân chia thành nhiều mảng hình rực rỡ hấp dẫn.

Một toà kiến trúc màu bạc hình giọt nước im lặng nằm giữa trung tâm, sâu sắc đẹp đẽ như giọt sương rơi trên cánh hoa. Hồ nước rộng trong veo như vòng tay mẹ bao bọc ngôi nhà, bên cạnh hồ cây cối cao lớn san sát nối tiếp nhau, giữa các cây treo xích đu và võng.

Gấu mèo mũm mĩm nằm dài trên võng nhỏ tiếng ngáy, cái đuôi buông xuống mép võng theo gió nhẹ nhẹ nhàng vung vẩy, lông xù bồng bềnh.

Lạc Thiên ngồi trên ghế mây chiến đấu với một loại trái cây vỏ siêu cứng siêu khó bóc. Một chân vắt trên đùi Phong Kỳ, hai tay rất kiên định giao tranh với lớp vỏ, dồn sức đến đỏ cả mặt, thật sự không bóc ra được nhưng lại không muốn xin hỗ trợ từ Phong Kỳ —— vì lúc đầu Phong Kỳ có nói muốn giúp cậu, mà cậu từ chối rất thẳng thắn.

"Trông em có yếu tới mức cả cái vỏ còn không bóc được à?"

Mạnh miệng xong rồi, Lạc Thiên ngồi trên ghế mây vặn thành bánh quai chèo, động tĩnh càng lúc càng lớn, "hự hự" thở hổn hển, một chân đạp mạnh vào đùi Phong Kỳ. Phong Kỳ thì lại như người ngoài cuộc, hai tay gác hai bên thành ghế, nhàn nhã thả hồn lên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!