Chương 411: Thế giới 25: Lạc Thiên 19 (end)

☆, Chương 413

Thế giới 25: Lạc Thiên 19 (end)

Ranh giới của thế giới tinh thần lực không ngừng mở rộng, bóng mờ càng ngày càng rõ ràng, hai người đang ôm nhau cảm nhận được một lực kéo mãnh liệt không thể kháng cự. Phong Kỳ siết chặt vai Lạc Thiên, tham lam dùng đôi mắt nhìn Lạc Thiên như là lần cuối cùng.

"Phong Kỳ, em biết anh đang nghĩ gì, anh đừng hòng chạy!" Lạc Thiên trở tay nắm chặt cánh tay Phong Kỳ, hung dữ nói: "Anh dám không tin em?!"

Trong ánh sáng cuối cùng, tiếng thở dài dịu dàng vang lên —— "Anh… tin em."

Tựa như từ khoảng cách trăm mét trên không rơi rụng xuống đập ầm ầm vào cơ thể, Lạc Thiên đột ngồi bật dậy từ trên giường, cứ không ngừng bôn ba trong các tiểu thế giới, cậu gần như sắp quên mất mình cũng có cơ thể! Chân thật thật sự như vậy, cậu đã mong cầu sự chân thật này quá lâu rồi.

"Hệ thống, Phong Kỳ đâu! Đừng nói với tao là mày không biết, mày chung một nguồn tinh thần lực với anh ấy." Lạc Thiên lạnh giọng quát hệ thống.

Hệ thống đã bị tinh thần lực mạnh mẽ của Lạc Thiên thanh lọc trong thế giới tinh thần lực, code sáng sủa hơn hẳn, tất cả những gì đã mất cũng tìm lại hết, không dám giấu Lạc Thiên, "Chủ nhân đang đến."

Chẳng trách sao lúc ở thế giới của Rand, nó và thần lực của Rand lại xuất hiện kết nối. Hồi đó nó còn nghĩ mãi không ra, tại sao thần lực của Rand có thể đồng nguyên với nó được.

Giờ nó đã biết, thì ra là "cha ruột" thật.

Hệ thống vừa nghĩ đến việc nam chính chịu hết giày vò lại chính là chủ nhân của mình Phong Kỳ – lập tức thấy hơi rén.

Khi này Lạc Thiên mới yên lòng đánh giá hoàn cảnh xung quanh.

Căn phòng vuông vức, như nhà tù, không có cửa sổ không có bất cứ nguồn sáng tự nhiên nào, chỉ có trên trần là đang nhấp nháy ánh sáng đỏ từ camera.

Lạc Thiên yên lặng nhìn camera, chậm rãi giơ ngón giữa tay phải chỉa lên.

Hệ thống: "…cậu đừng kích động…"

Lạc Thiên: "Con người tao chưa bao giờ biết kích động."

Dứt tiếng, hệ thống trong thế giới tinh thần lực của Lạc Thiên bị làn sóng trắng sôi trào dâng lên suýt nữa mất hình tượng rít the thé lên thành tiếng.

Không được! Lạc Thiên không chịu được tinh thần lực mạnh như vậy!

Hệ thống kinh hoảng nói: "Mau dừng lại đi!"

Tinh thần lực khổng lồ như đại dương tràn ra bốn phía, dịu êm song mạnh mẽ, tràn đến đâu, vách tường lập tức tan ra như bột đến đó. Lấy cơ thể gầy gò của cậu làm tâm, tất cả mọi cầm cố xung quanh ngã rạp xuống như hoa héo. Lạc Thiên khống chế tinh thần lực trong cơ thể một cách dễ dàng, khi tinh thần lực đạt đến mức cơ thể có thể chịu đựng được thì rót tinh thần lực vào lòng bàn tay mình đột ngột đập tay xuống thật mạnh.

"Bây bê," Lạc Thiên nhếch miệng lên thành nụ cười, "Những lúc như này, không nên phá hỏng không khí."

Một vầng sáng trắng đáp xuống, lõi hành tinh bị một tinh thần lực khổng lồ gần như không có điểm cuối chiếm lấy. Tinh thần lực vô cùng vô tận phát ra từ trong người khiến cơ thể yếu đuối của Lạc Thiên sinh đau đớn như là tê liệt.

Cậu chịu quá nhiều đau đớn rồi, nên từ lâu đã xem đau đớn như tô điểm cho sinh mạng của mình. Bắt đầu từ khoảnh khắc cậu sinh ra, cậu đã nhất định phải sống —— sống mãi trong đau đớn!

Tường ngục trên cả hành tinh tan hết thành tro, tất cả người trông giữ phạm tội và nhân viên tuần tra bị giáng cấp đang bị giam cầm trên hành tinh này đồng loạt tỉnh dậy.

Tinh thần lực phức tạp cuồn cuộn khắp hành tinh, vô số "tội nhân" hồn bay phách lạc trong tự do đột ngột đến.

Trong đám đông hỗn loạn, một tinh thần lực dịu dàng xuyên qua đám người từ xa cộng hưởng vào sâu tận linh hồn Lạc Thiên.

Đôi mắt đó, khiến Lạc Thiên không còn nhìn thấy gì nữa.

Cách biển người, hai người lẳng lặng nhìn nhau, bao lâu, đã bao lâu rồi không được gặp nhau?

"Phong Kỳ…" Lạc Thiên không khỏi thấp giọng lẩm bẩm.

Phong Kỳ nghe thấy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!