☆, Chương 412
Thế giới 25: Lạc Thiên 18
Bất tri bất giác, Lý Nguyên Thần càng lúc càng dựa gần vào Lạc Thiên, trong lòng Lạc Thiên biết song bước chân lại không thể di dời được. Hơi thở của hắn cũng mang sức hút trí mạng với cậu.
Một cái hôn chụt gò má, Lạc Thiên co rụt người lại, hơi tránh đi, vẻ mặt đầy bất đắc dĩ, "Lý đại nhân…"
Ánh mắt Lý Nguyên Thần lấp lóe, nét mặt trêu ghẹo nóng lòng háo hức. Bầu không khí mập mờ giữa hai người đã ấp ủ nhiều ngày, như là hoa quả sắp chín tới, tất cả cảm xúc dần lớn lên chín muồi bên trong. Chỉ cần giơ ngón tay đâm nhẹ một cái, mật ngọt bên trong tức khắc trào ra.
Khi một cái hôn nữa đáp xuống thì Lạc Thiên không tránh được nữa.
Lạc Thiên đầu váng mắt hoa bước chân lộn xộn, bị Lý Nguyên Thần từng bước từng bước dồn đến bên cạnh giường. Chân cẳng mềm nhũn nhẹ nhàng ngã lên giường.
Trong phòng thưởng thức tranh, trên giường thưởng thức người.
Lý Nguyên Thần vọng tưởng Mục Lạc Thiên đã lâu, cũng may Mục Lạc Thiên tính tình mềm mỏng, không thể bỏ thể diện trở mặt với hắn. Một nồi nước nấu chậm, luộc Mục Lạc Thiên dần trong trắng lộ hồng, trong mắt đọng hơi nước, mồ hôi ướt mũi, nói chung là trông hết sức ngon miệng —— vừa vặn vào miệng.
Lý Nguyên Thần như ăn tươi nuốt sống ngậm Mục Lạc Thiên ngập cả miệng, hôn môi Mục Lạc Thiên, ngửi mùi hương nồng nàn trên người cậu, đầu mũi hít hà khẽ thật sâu, "Sao ngươi thơm vậy…"
Toàn thân Lạc Thiên căng thẳng, lồng ngực hít thở không thông truyền đến cảm giác đau đớn.
Cậu vô cùng đau đớn, gần như không thể nói được, từng hơi hít vào đều như một cây dao cắt vào cổ họng cậu. Không liên quan đến cơ thể này, mà là đau đớn truyền đến từ sâu trong linh hồn.
Lý Nguyên Thần hồn nhiên không biết cảm thụ của Lạc Thiên lúc này, chỉ cho rằng lồng ngực phập phồng toàn thân run rẩy của cậu là vì đ*ng t*nh. Thần sắc trong đôi mắt hoa đào trên mặt Lạc Thiên tan rã, Lý Nguyên Thần nhìn mà thầm mừng trong lòng, đến cùng thì Mục Lạc Thiên cũng không đỡ tình cảm của hắn.
Giơ tay giật đai lưng của Mục Lạc Thiên, bàn tay to lớn của Lý Nguyên Thần bóp vào da thịt trắng như men sứ. Lạc Thiên thở khẽ một tiếng, ý thức gần như sắp rời khỏi cơ thể trong đau đớn kịch liệt.
Cùng lúc đó, trong phòng thí nghiệm, Vu Tuyền tinh tường nhìn cơ thể Lạc Thiên đang chảy máu.
Từ lỗ mũi từ hốc mắt từ lỗ tai, máu chảy xuống từ tất cả mọi nơi có thể chảy ra được.
Số liệu đang chầm chậm lên cao.
Tinh thần lực vẫn luôn ổn định ở cấp B dần tiến thẳng lên đến cấp A. Vu Tuyền cũng đang chảy máu giống cậu, tinh thần lực của Lạc Thiên không chỉ tạo thành tổn thương không thể nghịch chuyển lên cơ thể cậu, mà càng như là tạo thành dấu ấn trên người hắn. Tinh thần lực tăng vọt lên ngay lúc này khiến những vết thương khó khăn lắm mới bình phục của Vu Tuyền nứt ra hết, trong miệng cũng tuôn máu tươi.
Không được… vẫn chưa đủ.
Biên độ số liệu vẫn chưa thu thập xong…
Nhưng mà Lạc Thiên đã sắp không chịu được nữa.
Bất kể là cơ thể từ tinh thần lực trong tiểu thế giới hay là Lạc Thiên trong hiện thực đều đã đến giới hạn chịu đựng.
Vật thí nghiệm thành công nhất của hắn… trong mắt Vu Tuyền b*n r* hào quang thống khổ không cam lòng. Nghiến răng cắn một cái lên tay mình, mùi máu tanh trong miệng và tránh cánh tay khó phân chia, trong cổ họng phát ra tiếng thét như con thú bị nhốt trong lồng.
Lý Nguyên Thần trong tiểu thế giới cuối cùng cũng phát hiện ra điều không hợp lý —— Mục Lạc Thiên đang khóc.
Nước mắt theo hai gò má của cậu không ngừng lăn xuống, không phải vui thích mà là đau đớn, Lý Nguyên Thần ôm lấy Mục Lạc Thiên nửa thân trần, thất kinh hỏi: "Vương gia, vương gia ngươi sao vậy?"
Lạc Thiên nói không ra lời, một tay chậm rãi giơ lên, siết chặt cánh tay Lý Nguyên Thần, giữa màn nước mắt mơ hồ soi chiếu đường nét dịu dàng.
Cậu không thể chết được.
Cậu vẫn chưa được gặp hắn thật sự.
Đã hứa rồi mà, thế giới này kết thúc, hai người sẽ gặp nhau…
…
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!