Chương 409: Thế giới 25: Lạc Thiên 17

☆, Chương 411

Thế giới 25: Lạc Thiên 17

Minh châu treo trong phòng, cả sảnh đường rực rỡ, mùi thơm từ rượu ngon cao lương mỹ vị nức mũi. Lý Nguyên Thần tự mình đứng dậy rót rượu cho Mục Lạc Thiên, Lạc Thiên hơi gật đầu, "Đa tạ Lý đại nhân."

"Vương gia sợ hãi rồi." Lý Nguyên Thần đặt bầu rượu xuống, trên mặt mang nụ cười nhạt, cánh tay dường như vô ý chạm nhẹ vào cánh tay Lạc Thiên. Mí mắt Lạc Thiên giật lên, giương mắt nhìn về phía Lý Nguyên Thần, song Lý Nguyên Thần vẫn bình thản như không.

Mặc dù đối phương đã cùng mình đi qua rất nhiều thế giới rồi, đều mang theo ký ức, yêu thương không cách nào che giấu lúc nào cũng khiến Lạc Thiên vừa cảm thấy ngọt ngào đồng thời đau lòng nghi hoặc. Có điều đối phương lúc nào cũng tuân thủ lễ tiết nghiêm ngặt, giữ một khoảng cách với cậu, chuyện thân mật nhất chỉ là ôm nhau, ngay cả khi ôm vẫn khắc chế sức lực.

Cánh tay vẫn còn đọng cảm giác trêu chọc không nhẹ không nặng của người kia, Lạc Thiên nâng chén rượu lên, nhẹ giọng nói: "Lần này thật lòng muốn đa tạ Lý đại nhân đã rộng lòng giúp đỡ, bản vương kính Lý đại nhân một chén."

"Vương gia khách khí." Ánh mắt Lý Nguyên Thần nhìn Mục Lạc Thiên nóng rực, nóng đến mức sắp tóe lên tia lửa. Giơ chén rượu lên, con ngươi dính trên mặt Mục Lạc Thiên, ngửa đầu uống rượu, ánh mắt từ hàng mi dài trút xuống, thực sự như là dùng Mục Lạc Thiên nhắm với rượu vậy.

Có lẽ sự khắc chế từ trong xương đã biến mất theo ký ức rồi, nên khi bị hắn không chút che giấu chăm chú nhìn như vậy, mặt Lạc Thiên không khỏi đỏ lên, dưới ánh sáng nhạt của minh châu hiện lên một vầng sáng mờ.

Lý Nguyên Thần tim đập như trống chầu, lòng bàn tay ôm chén rượu, gần như hoảng hốt.

Vừa thấy đã yêu.

Tại sao trước đây hắn chưa từng nhận ra Mục Lạc Thiên… lại thu hút hắn đến thế.

Cứ như là hôm nay mới bắt đầu biết người này vậy.

Lý Nguyên Thần cảm thấy mình sắp chia ra thành hai con người.

Từ trước đến giờ hắn vẫn luôn kẻ lòng dạ thâm sâu, dùng tính tình ngay thẳng để che giấu tâm tư riêng của mình. Miệng Diệp Nghê Vân không tính là kín, sau khi cạy được một ít manh mối xong, Lý Nguyên Thần không buồn ngó ngàng đến nàng nữa, chỉ cho người canh giữ hầu hạ ăn uống rồi thôi.

Phần lớn tinh lực hắn đều tiêu hao trong việc uống rượu đối thơ, xem tranh đánh cờ với Mục Lạc Thiên. Đơn giản bắt đầu từ một câu nói "Vương gia thích vẽ tranh?" tình cờ, mà Lý Nguyên Thần bèn lấy đồ cổ cất trữ nhiều năm ra, chỉ vì nhận được một câu nói cảm ơn dịu dàng của Mục Lạc Thiên, ngồi bên cạnh hắn dành cho hắn một khuôn mặt cười.

Vương phủ bị cháy lớn tu sửa phải mất hơn nửa năm, Lý Nguyên Thần dứt khoát xin chỉ cho Mục Lạc Thiên ở nhờ lại quý phủ của hắn. Tính tình Mục Lạc Thiến hiền dịu, cả quá trình không lên tiếng phản đối, bị động đẩy đưa đến mức này, mối quan hệ của hai người trái lại càng ngày càng thân thiết. Lý Nguyên Thần tận lực lấy lòng lựa ý nương theo, Mục Lạc Thiên là người thiếu tình cảm không bạn bè, sao có thể chịu nổi trước thế tiến công của Lý Nguyên Thần.

Hai người cùng ra cùng vào, Lạc Thiên trong thoáng ngẩn ngơ tưởng chừng như quay lại lúc hắn chưa mất ký ức hai người còn như hình với bóng, hắn vẫn yên lặng ở bên cậu, có điều là trước đây… không động tay động chân với mình nhiều như bây giờ.

Bao bọc lấy bàn tay mềm mại, cằm Lý Nguyên Thần gần như sắp kề sát vào thái dương Mục Lạc Thiên, ẩn ý trầm giọng nói: "Nét này Vương gia mạnh tay một chút, mới toát lên khí khái."

Ngòi bút dưới sự tác động của hai bàn tay vẽ ra một lóng trúc hiên ngang mạnh mẽ, Lạc Thiên nhẹ giọng nói: "Lý đại nhân quả nhiên có kiến giải."

Mùi hương thoang thoảng từ cơ thể Mục Lạc Thiên lan tỏa ra, Lý Nguyên Thần kiềm chế nỗi kích động muốn dí sát vào ngửi của mình. Thầm nghĩ bụng, tại sao Mục Lạc Thiên lại thơm đến vậy, hơn nữa… còn nồng nàn mê hoặc như thế, mùi hương cám dỗ như truyền đến từ sâu trong linh hồn. Làm hắn cầm lòng không đậu đảo điên vì thế.

"Lý đại nhân…" Lạc Thiên nghiêng nghiêng mặt, tránh khỏi sóng mũi anh tuấn của Lý Nguyên Thần. Mặt mày Lý Nguyên Thần đỏ lên, thần sắc có phần hơi xấu hổ, lòng bàn tay đang nắm tay Mục Lạc Thiên hơi rịn chút mồ hôi, trơn trượt dinh dính. Lý Nguyên Thần thấp giọng gọi: "Vương gia…" Tầm mắt rơi lên đôi môi hơi cong lên của Mục Lạc Thiên, yết hầu lên xuống, máu huyết phút chốc trào lên não, bàn tay trái đang chắp sau lưng ôm lấy eo Mục Lạc Thiên.

Lạc Thiên giật mình ngửa đầu, "Lý đại nhân, ngươi đang…"

"Vương gia," Lý Nguyên Thần l**m l**m bờ môi khô khốc, trên khuôn mặt nham hiểm nhuốm một lớp màng d*c v*ng, trong ánh mắt ánh sáng âm u, chứa đựng sự áp bức như cướp đoạt, "Thực ra… ta có tình ý rất sâu đậm với ngươi."

Lạc Thiên ngơ ra, cậu chưa bao giờ nhìn thấy hắn chủ động như thế này.

Thực chất thì bản tính của cậu cũng không phải ngây thơ như tờ giấy trắng, nội tâm của cậu cũng đang khao khát hắn, chỉ là giống như đối phương, kiềm nén bản thân một cách sâu sắc.

Lạc Thiên nghĩ: Hắn trốn tránh, chắc chắn là vì có lý do phải lảng tránh, cậu tin tưởng hắn vô điều kiện, nên mới không nói không nghĩ nữa, chỉ yên lặng chờ đợi.

Lý Nguyên Thần thấy cậu cứ ngẩn ngơ, vẻ mặt không hoảng loạn hay căm ghét, hoặc là không làm hoặc là làm đến cùng, bèn quyết tâm cúi đầu hơn cậu.

"A——"

Đôi môi mềm mại chạm nhau, Lạc Thiên còn đang sững sờ, môi vô thức hơi m*t nhẹ, xem như là đáp lại.

Cậu không đáp lại còn đỡ, Lý Nguyên Thần coi như là mình mặt dày mày dạn bá vương ngạnh thượng cung, song chỉ hơi đáp lại thôi Lý Nguyên Thần đã lập tức ôm chặt eo Mục Lạc Thiên, mạnh mẽ cạy hai cánh môi mềm mại ra. Đầu lưỡi vừa chạm nhau, hơi thở Lý Nguyên Thần chợt nặng nề, hoàn toàn không thể kiểm soát được mình nữa. Mong cầu đối với người này thật sự quá lớn, d*c v*ng bị đè nén sâu trong linh hồn dốc hết toàn lực, cúi người trực tiếp đè người ta ngã lên bàn dài bằng gỗ tử đàn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!