Chương 39: Thế Giới 2 Đốc Chủ Thiên Tuế 22 End & Ngoại Truyện

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

39: Thế Giới 2 Đốc Chủ Thiên Tuế 22 End

Từ đây, Nhạc Thiên chính thức trải qua cuộc sống mọt gạo mỗi ngày ăn ăn uống uống ói ói mắng mắng, còn có sinh hoạt tình d*c ổn định, Hàn Tề sợ cậu kìm nén thành bệnh, không có chuyện gì sẽ dẫn cậu ra ngoài hít thở không khí.

Người hầu trong Quan Sư Cung lười biếng, bình thường vẫn là ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới, nhân lúc không người thì Hàn Tề tháo xích cho Lâm Nhạc Thiên, dẫn Lâm Nhạc Thiên ra ngoài vườn của Quan Sư Cung ngồi một chút, ngắm ngắm hoa, thưởng thưởng cảnh, có thể nói là sắp xếp rõ ràng cho Lâm Nhạc Thiên trên mọi phương diện từ vật chất đến tinh thần, chăm sóc cẩn thận từng li từng tí một.

Nhạc Thiên cảm động muốn rớt nước mắt, nói với hệ thống: "Đây chính là cuộc sống mà tao hằng mơ ước.

"

Hệ thống: "Ha ha.

"

Gió thu thổi qua, lá khô rời cành rì rào bay xuống, Hàn Tề ôm Lâm Nhạc Thiên trong ngực siết áo choàng thật chặt, sợ Lâm Nhạc Thiên ngồi gió lâu lại ngã bệnh, cụp mắt nhìn xuống thì thấy vành mắt Lâm Nhạc Thiên đo đỏ, trên mí mắt mỏng đến gần như trong suốt dịu dàng lóe lên ánh nước lấp lánh, chợt dừng động tác trên tay lại, "Lạnh?"

Nhạc Thiên muốn nói đúng vậy á, hơi lạnh á, ôm chặt tui đi á.

Nhưng cậu không thể, nên cậu đành phải dựa vào hình tượng của Lâm Nhạc Thiên, sống dở chết dở nói: "Chết rét cũng coi như một cách thức chết tử tế.

"

Hàn Tề bị Lâm Nhạc Thiên mắng đến gần như miễn dịch, loại thái độ âm dương quái khí này của Lâm Nhạc Thiên hắn hoàn toàn không để vào mắt, lạnh nhạt đáp: "Con người khi lạnh quá thì sẽ cảm thấy cơ thể vô cùng nóng, cảm giác giống như đang bị lửa thiêu vậy, rất khó chịu, ngươi sẽ không thích.

"

Lâm Nhạc Thiên nghe ra được Hàn Tề đang dùng trải nghiệm của mình để nói, im lặng một hồi, nhẹ giọng nói: "Hàn Tề, chúng ta hòa giải có được hay không? Ân oán trước đây coi như xóa bỏ, ngươi thả ta đi, ta nhất định sẽ không trả thù.

"

"Được.

"

Ngoài dự liệu của Lâm Nhạc Thiên, Hàn Tề lại nhẹ nhàng từ tốn nói một tiếng được.

Lâm Nhạc Thiên kinh ngạc ngẩng đầu, tầm mắt chạm vào đôi mắt đang buông xuống của Hàn Tề, "Thật không?" Hai mắt cậu trợn to, to tròn sinh động, trong lòng Hàn Tề thầm cảm thấy rất đáng yêu, con tim không khỏi mềm nhũn, dịu dàng trả lời: "Cứ cho là thật.

"

"Vậy sao ngươi còn không buông tay?"

"Sợ ngươi lạnh.

"

Hàn Tề đàng hoàng trịnh trọng, lúc này Lâm Nhạc Thiên mới phát hiện ra hắn đang đùa mình, phẫn nộ từ trong lòng, nhưng cơ thể lại bị Hàn Tề siết chặt trong ngực không thể động đậy, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, bờ môi run lên.

Hàn Tề nhìn thấy dáng vẻ tức giận của cậu, trong ánh mắt mang theo ý cười dịu dàng, cúi người hôn một cái lên đôi môi mỏng của Lâm Nhạc Thiên, "Ngươi gạt ta, cho nên ta cũng lừa ngươi.

"

Hắn hoàn toàn không tin mấy lời vờ vịt mà Lâm Nhạc Thiên nói, gì mà nhất định không trả thù, hắn tin chắc rằng chỉ cần Lâm Nhạc Thiên vừa chạy ra khỏi lòng bàn tay của hắn, lập tức sẽ nghĩ hết mọi thủ đoạn để lấy mạng của hắn.

Lâm Nhạc Thiên vừa xấu hổ vừa tức giận, quay mặt sang nhìn mảnh sân lá rụng rực rỡ, oán hận nói: "Hàn Tề, ngươi dám coi ta là thỏ nhi gia (1)… sớm muộn gì ta cũng lấy mạng ngươi…"

Hàn Tề mỉm cười, "Ta chưa từng coi ngươi là thỏ, ngươi là hổ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!