Chương 35: Thế Giới 2 Đốc Chủ Thiên Tuế 18

Đó là một buổi học giáo dục sinh lí vô cùng phong phú, hoàn toàn là thầy Nhạc gián tiếp chỉ dạy, cậu nói không muốn thế nào, Hàn Tề sẽ làm đúng như thế đó, nói cách khác chính là chỉ đạo từ xa, Nhạc Thiên ung dung tận hưởng.

Hàn Tề xuống tay cũng không nhẹ, sợ làm Lâm Nhạc Thiên ngỏm luôn, nhưng sau một tiết học, da thịt mỏng manh non mềm của Lâm Nhạc Thiên vẫn trải đầy xanh đỏ, sống lưng thon gầy chất chồng dấu tay vết răng cắn, loang lổ lan ra như bức tranh sơn thủy, hệ thống tạm thời thoát che đậy nhìn thấy Nhạc Thiên thành ra như vậy: …loại đau khổ nhân gian nào vậy, tui mới con mẹ nó sống không bằng chết đây nè.

Nhạc Thiên lại phun một ngụm máu, hàm răng bị nhuộm đỏ tươi, bị Hàn Tề bóp cổ đ è xuống mặt chôn vào gối mềm, tức giận nói: "Nếu hôm nay ngươi không giết ta, sau này ắt sẽ mất mạng trong tay ta.

"

Hung tính tích tụ trong l ồng ngực Hàn Tề vốn đã tản đi, đang ảo não tự hỏi sao đột nhiên mình lại không kiểm soát được bản thân, bị câu nói của Lâm Nhạc Thiên kích động, lửa giận trong lòng lại lần nữa khơi lên, cười lạnh một tiếng nói: "Thế à?" Đè lên người Nhạc Thiên, tàn nhẫn giảng thêm một tiết nữa.

Đương nhiên là Nhạc Thiên lại không ngừng phản kháng.

"Đừng đụng vào eo của ta!"

Vòng eo nhỏ lập tức bị véo một cái, ứ hự, sướng quá.

"Tên súc sinh nhà người, ngừng lại!"

Tốc độ giảng dạy lập tức tăng nhanh, ứ á, sướng quá.

Đến cuối cùng, Nhạc Thiên phun máu nhuộm đỏ gối, hít vào thì ít mà thở ra thì nhiều, hoàn toàn không còn chút sức lực mặc cho người ta định đoạt, sau khi kết thúc Hàn Tề hơi do dự một chút, sải bước xoay mình bước xuống giường, tròng mắt Nhạc Thiên dõi theo từng chuyển động trên thân thể kiện mỹ của hắn, đắc ý nói với hệ thống: "Quả nhiên là hắn có tám múi cơ bụng mà, thật là mạnh mẽ nha.

"

Hệ thống: "…cậu không đau?"

Lần trước Hàn Tề bôi thuốc cho cậu, Nhạc Thiên kêu la đến chết đi sống lại, chẳng lẽ cũng là giả vờ?

Nhạc Thiên thành thật trả lời: "Đau… nhưng mà cũng sướng.

"

Lâm Nhạc Thiên tuy tàn phế, phía trước vô dụng, nhưng không có nghĩa là không thể sướng, trái lại bởi vì cơ thể này nói theo một cách nào đó thì đã làm "hàng nguyên tem" gần ba mươi năm rồi, tự nhiên được sướng một lần, thật sự phải nói là sướng kinh khủng, nhất là khi được nhìn thấy Hàn Tề mất không khống chế, thì càng sướng hơn gấp bội.

Trong phòng ngập tràn mùi máu tanh nhàn nhạt và hương thơm nồng nặc, quyện thành bầu không khí kiều diễm quấn quanh Hàn Tề, bàn tay đang cột dây áo của hắn run lên nhè nhẹ, đai lưng cột mấy lần không xong.

Hắn cũng không biết vì sao ban nãy mình lại phát điên như thế, còn lại làm vậy với tên hoạn quan đó nữa, quay đầu nhìn lại thấy Nhạc Thiên đang nhắm nghiền mắt, đôi môi mỏng lưu lại từng vệt máu đỏ tươi, nửa khuôn mặt chôn vào chiếc gối mềm mại thấm máu, mỏng manh yếu ớt tưởng chừng chạm mạnh một cái là vỡ, trong lòng hắn chợt dâng lên một cảm giác thoải mái kỳ dị.

Ác độc như vậy tàn nhẫn như thế, giỏi bày mưu tính kế cỡ nào, thì vẫn đến thế mà thôi, bất quá cũng chỉ là một phàm nhân.

Đê tiện cũng được, vô liêm sỉ cũng được, chỉ cần có thể khiến Lâm Nhạc Thiên nếm được những đau khổ và nhục nhã của hắn năm đó, vậy là hắn đã đạt được mục đích của mình.

Uất ức dồn nén trong lòng nhất thời tiêu tan hơn nửa, Hàn Tề cúi người bóp cằm Lâm Nhạc Thiên, trên tay không có gì bất ngờ bị nhiễm phải máu tươi chảy ra từ răng môi cậu, Lâm Nhạc Thiên vẫn còn nhắm chặt hai mắt, dường như vô cùng mệt mỏi, hai cánh môi run lên muốn nói gì đó lại không thể nói được gì, từ vẻ mặt của cậu mà suy, chắc là muốn nói chửi rủa nào đó, Hàn Tề lạnh nhạt nói: "Cửu thiên tuế, ngươi yên tâm, ta chắc chắn sẽ không để ngươi chết đâu.

"

Nhạc Thiên: "Ưm.

" Cảm ơn, yên tâm, không chết được đâu.

Hàn Tề thấy cậu nghẹn ngào không nói lên lời, buông tay, dùng tư thái từ trên cao xuống thưởng thức dáng vẻ mảnh mai vô lực của Nhạc Thiên một lúc, hài lòng xoay người, đẩy cửa phòng bước ra mới phát hiện ra sắc trời bên ngoài đã tờ mờ sáng, thế mà hắn lại giày vò tên hoạn quan đó cả một đêm…

Hàn Tề không hiểu sao lại thấy tức giận trong lòng, giơ tay hất đổ hộp cơm trên bàn đá, nổi giận đùng đùng bỏ đi.

Hàn Tề đi rồi, Nhạc Thiên không giả chết nữa, chậm rãi bò dậy, tuy bước chân lảo đảo khập khễnh nhưng không đến mức thảm thương như trong tưởng tượng của Hàn Tề, thậm chí gần như là ung dung cầm khăn lau mặt cho mình, âm trầm nói: "Cậu em bữa đầu đi học mà trình cao như vậy rồi, đúng là có thiên phú dị bẩm, chờ một thời gian nữa, ắt sẽ thành tài.

"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!