Dù người đang có bệnh, việc lại không thể không làm, tiểu thái giám đứng trước giường nhỏ nhẹ đọc tấu chương, Lâm Nhạc Thiên khẽ khép mắt nửa nằm, nếu như cậu gật đầu, tiểu thái giám sẽ chấm bút son vẽ một vòng tròn, không gật đầu thì bỏ qua một bên, để đó tính sau.
"Tổng đốc Lưỡng Quảng – Hồ Thích Đạo dâng tấu, mùa xuân năm nay mưa to không dứt, làm cho nước sông dâng cao tràn ra trăm dặm, nước lũ cuốn đi mấy trăm ngôi nhà, vạn mong triều đình thương xót, miễn ba năm thuế cho Lưỡng Quảng, giúp cho đời sống của người dân thư thả hơn.
"
Hàn Tề vừa trở về sau khi băng bó xong, nghe thấy tiểu thái giám đang đọc tấu chương, thế là im lặng đứng qua một bên, trong lòng không ngừng lầm bầm mắng "hoạn quan họa quốc".
"À," Lâm Nhạc Thiên vẫn luôn không nói gì cười lạnh một tiếng, không nhanh không chậm nói: "Tên chó má Hồ Thích Đạo, đã vô dụng thì thôi đi, còn dám dối trên gạt dưới kiếm lời bỏ túi nữa, truyền lệnh cho Đông hán, nhanh chóng đến Lưỡng Quảng cầm đầu Hồ Thích Đạo về gặp ta.
"
"Vâng.
" Tiểu thái giám khép tấu chương lại, chầm chậm bước ra ngoài, gật đầu với Hàn Tề, Hàn Tề không phản ứng, trong lòng âm thầm tính toán tìm cách cứu Hồ Thích Đạo.
Nhạc Thiên mở mắt, liếc về phía Hàn Tề, "Ngươi là khúc gỗ à? Qua đây.
"
Cơ bắp bên quai hàm Hàn Tề hơi động, dằn lòng mình xuống bước lên trước, "Cửu thiên tuế có gì phân phó?"
"Đưa tay cho ta xem một chút.
"
Trên hổ khẩu bị quấn một lớp vải bố dày, vải bố ố vàng, hoàn toàn không để lộ ra một giọt máu, Nhạc Thiên không thể biết được thương thế của hắn như thế, bèn không mặn không nhạt hỏi: "Còn đau không?"
"Không đau.
"
"Chừng nào bệ hạ tỉnh dậy, ngươi phụng bồi bệ hạ học văn, chờ bệ hạ ăn trưa xong thì dạy võ cho ngài.
"
"Vâng.
"
Nhạc Thiên quan sát Hàn Tề từ trên xuống một lượt, gương mặt hắn góc cạnh sắc nét, rõ đẹp trai như thế, chả hiểu sao xuống tay lại ác vậy.
"Hàn Tề, lần này ta tha cho ngươi một mạng, chắc ngươi cũng biết nên báo đáp lại như thế nào.
"
"Thuộc hạ rõ ràng, tạ ơn Cửu thiên tuế đã khoan dung độ lượng.
"
Tiểu thái giám đi truyền lời đã rón rén trở lại, "Thiên tuế gia, bệ hạ tỉnh rồi.
"
"Đi đi.
" Nhạc Thiên liếc mắt ra hiệu cho Hàn Tề, Hàn Tề thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng có thể rời khỏi nơi này.
Tông Diễn tỉnh rồi, không nhìn thấy Lâm Nhạc Thiên, lại bắt đầu nổi giận, Chu Sở Sở theo lời Lâm Nhạc Thiên đã dặn nói cậu trúng gió đau đầu, đã về cung nghỉ ngơi trước rồi, Tông Diễn mặc đơn bào, tóc xõa tung như một đứa trẻ phát rồ, chân trần nôn nóng đi qua đi lại bên trong cung, "Trẫm phải đến thăm y!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!