17: Thế Giới 1 Đại Thiếu Gia Hoa Tâm 17 End
Nhạc Thiên bị cắm sừng tinh thần hốt hoảng vô cùng buồn bã, vành mắt đo đỏ tựa lên bả vai Thẩm Lập Hành, không nói lời nào khụt khịt mũi.
Thẩm Lập Hành im lặng hưởng thụ sự yếu đuối của Nhạc Thiên lúc này.
Cuối cùng hắn cũng đánh tan tất cả những gì thuộc về Nhạc Thiên rồi, từ trong ra ngoài, Nhạc Thiên bây giờ sẽ hoàn toàn dựa vào hắn, thuộc về hắn.
Khóe môi Thẩm Lập Hành khẽ cong lên thành nụ cười, nhẹ nhàng vuốt v e mái tóc đen mềm mại của Nhạc Thiên, dùng dịu dàng bện thành một tấm lưới mang tên giam cầm.
Trở về Thẩm trạch rồi, tâm trạng của Nhạc Thiên vẫn còn suy ụp, lúc xuống xe Thẩm Lập Hành ôm cậu, cậu cũng không hề kháng cự, thậm chí lúc nhấc chân đi còn đạp hút, người ngã vào lòng Thẩm Lập Hành.
Thẩm Lập Hành thấy hai mắt cậu trống rỗng, trong lòng cảm xúc lẫn lộn, có đố kị có phẫn nộ, nhưn hơn cả là đau lòng và mong đợi.
Thẩm Lập Hành đưa tay ôm vai Nhạc Thiên, giọng khàn khàn: "Có tôi ở đây, đứng cẩn thận, đừng sợ.
"
Nhạc Thiên chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt vẫn không có tiêu cự, chỉ lẩm bẩm nói: "Chú út, chú ôm con một cái, được không?"
Hệ thống: …má, sắp bị bật tự động che nữa rồi, chả biết sao mà vừa mừng vừa lo.
Lần này Nhạc Thiên cực kỳ chủ động, bình thường toàn là Thẩm Lập Hành nửa lừa gạt nửa cưỡng ép, Nhạc Thiên chủ yếu là chống cự, mặc dù sau cùng thì hắn vẫn được thỏa mãn trong chuyện đó, nhưng tất nhiên là hắn rất không thích loại thỏa mãn đó, Thẩm Lập Hành cứ thấy giữa hai người thiếu đi một chút gì đó.
Cuối cùng thì bây giờ hắn đã biết thiếu thứ gì rồi.
Thì ra Nhạc Thiên nhiệt tình, hòa theo so với Nhạc Thiên chống sự, né tránh còn quyến rũ hơn hiều, Thẩm Lập Hành lần đầu tiên mới biết cái gì gọi là tận cùng thỏa mãn, nhân lúc Nhạc Thiên đã hoàn toàn thuận theo mình, hai người còn thử thêm vài tư thế chơi game mới.
Thẩm Lập Hành nằm trên giường, ngửa đầu nhìn khuôn mặt ửng hồng mê say của Nhạc Thiên, đột nhiên cảm thấy hết thảy đều đáng giá, hắn đã nắm giữ được, hoặc nói đúng hơn là thuần hóa được Nhạc Thiên, đứa trẻ duy nhất trên đời này được hắn đặt trong tim.
Sau khi kết thúc, hệ thống thoát khỏi tự động che, sâu xa nói: "Chúc mừng cậu, đã tiến gần tinh thần lưu đày thêm một bước.
"
Nhạc Thiên không thèm để ý, thậm chí muốn làm một điếu thuốc, cuối cùng thì mượn lí do "tâm trạng suy sụp" vô cùng hợp tình hợp lí chơi với Thẩm Lập Hành thêm một ván nữa, thật sự rất đã ghiền.
Trước đây sau khi hai người làm xong, Nhạc Thiên vẫn luôn quay người đưa lưng về Thẩm Lập Hành, Thẩm Lập Hành ôm cậu ngủ, hôm nay Nhạc Thiên xoay lại, cẩn thận quan sát Thẩm Lập Hành, nhìn kiểu nào cũng thấy hắn đẹp trai quá đáng, hơn càng nhìn càng thấy không đủ.
Nhạc Thiên rất muốn nhào lên hôn hắn một cái, nhưng không được.
Ngay lúc đó, dường như Thẩm Lập Hành đọc hiểu được tâm tư của Nhạc Thiên vậy, hai mắt nhắm nghiền nhích về trước cọ cọ, chính xác hôn lên môi Nhạc Thiên, "Ngủ đi, đừng suy nghĩ nhiều.
"
Nhạc Thiên hơi hơi giương môi ra, cách không chu mỏ một cái với Thẩm Lập Hành, xem như là hôn trả lại, cưng à, anh đẹp quá đi, bình bịch cũng đỉnh nữa, nhưng duyên phận đôi mình cũng chỉ đến đây.
Nhạc Thiên nói với hệ thống: "Bây giờ tao không còn là thiếu gia Thẩm gia nữa, tài sản trong tay chắc ít hơn Từ Đào rồi.
"
Hệ thống: "Đúng vậy, chút vốn lưu động đó của cậu hoàn toàn không thể so được với cổ phần bệnh viện mà Từ Đào có.
"
Nhạc Thiên: "Xét theo phương diện tài lực, Từ Đào hơn xa tao, chỗ kém hơn có lẽ là nhan sắc.
"
Hệ thống phải thừa nhận, cái vỏ bọc Thẩm Nhạc Thiên này đúng là đẹp thật, "Giá trị nhan sắc của Từ Đào thấp hơn cậu ba phần trăm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!