Chương 15: Thế Giới 1 Đại Thiếu Gia Hoa Tâm 15

Thẩm Lập Hành đã được ăn thịt rồi nhưng vẫn chưa đã thèm, mới sáng sớm thức dậy đã đè Thẩm Nhạc Thiên chơi thêm một hiệp nữa, Thẩm Nhạc Thiên cắn răng nhịn nhục, cuối cùng vẫn không thể kiềm được, nhỏ giọng khóc nấc lên, sướng thật sự luôn á hức hức hức.

"Đau?" Tối hôm qua Thẩm Lập Hành đã nghe cậu la đau.

Thẩm Nhạc Thiên nắm lưng hắn, trong giọng nói mang theo tiếng nghẹn ngào: "Chú út, tha cho con đi.

"

Thẩm Lập Hành lại nói: "Yếu quá.

" Động tác có chậm lại, nhưng vẫn không thật sự tha cho Thẩm Nhạc Thiên.

Hai người quần nhau một trận, Thẩm Nhạc Thiên không nhấc nổi một ngón tay, được Thẩm Lập Hành bế vào phòng tắm tắm rửa.

Trước khi ra khỏi cửa, Thẩm Lập Hành đứng ngay trước cầu thang, vẫy tay kêu Thẩm Nhạc Thiên chỉnh sửa cà vạt cho mình, Nhạc Thiên sợ hắn muốn chết, nên lập tức ngoan ngoãn chạy tới duỗi tay thắt cà vạt lại cho hắn.

Thẩm Lập Hành thấy cậu mặc đồ ngủ, tóc rũ xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, vẻ mặt còn chưa tỉnh ngủ trông rất ngoan, nhịp tim hơi loạn, ôm Thẩm Nhạc Thiên hôn khẽ lên môi cậu ngay trước mặt người giúp việc.

Thẩm Nhạc Thiên sợ hãi, bàn tay đang thắt cà vạt run bắn lên, lắp bắp kêu: "Chú, chú út…" Cậu hốt hoảng buông tay, cúi đầu không dám nhìn người làm bên cạnh.

Tâm trạng Thẩm Lập Hành không tệ, "Buổi tối tôi sẽ về nhà ăn cơm.

"

Thầm Nhạc Thiên cúi đầu, "ừm" một tiếng nhỏ đến mức gần như không thể nghe thấy, Thẩm Lập Hành đi xuống cầu thang, Thẩm Nhạc Thiên lập tức lui vào trong phòng khóa cửa lại, không chừa cho người hầu có cơ hội đưa ánh mắt nghi vấn sang.

Nhạc Thiên đỡ eo chầm chậm ngã xuống giường, thở dài một hơi, "Thẩm Lập Hành mạnh quá đi mất, ép tao muốn chết luôn ấy, trời ạ.

"

Hệ thống làm bộ yên lặng.

Nhạc Thiên làm xác ướp một lúc, duỗi tay mò điện thoại bấm gọi cho Từ Đào, Từ Đào vẫn nhận ngay sau một giây như trước.

"A lô.

" Giọng nói của Nhạc Thiên khàn khàn ủ dột, như đang mắc bệnh nặng vậy.

Từ Đào: "Sao vậy? Không khỏe sao?"

Nhạc Thiên im lặng một hồi, hỏi một đằng, trả lời một nẻo: "Diêu Diêu có khỏe không?"

Từ Đào không biết nên trả lời thế nào.

Nhạc Thiên từng nhờ hắn chăm sóc cho Dư Diêu, vì lời nhờ vả của bạn tốt, nên hắn chăm sóc rất tận tâm, chỉ là loại chăm sóc đó dần dần thay đổi ý nghĩa.

Dữ Diêu không giống với các ngôi sao nữ trong giới giải trí mà hắn biết.

Cô thiện lương lại tự lập, rất nỗ lực, không vì đang trong một thùng thuốc nhuộm mà để mặc mình nước chảy bèo trôi cùng thông đồng làm bậy, Từ Đào có cảm giác là trong lúc vô tình, hắn đã thích cô gái thân thế đáng thương này —— thích vị hôn thê của anh em mình.

Từ Đào vì sự động lòng đó mà tự khinh mình, gượng gạo trả lời: "Cô ấy rất ổn, đã lâu rồi cậu không ra đường, chừng nào đế thăm cô ấy?"

Tình trạng hiện tại của Nhạc Thiên gần như là bị giam lỏng, câu đó của Từ Đào chọc ngay vào nỗi đau của cậu, nhưng chuyện xảy ra với Thẩm Lập Hành thật sự rất khó mở miệng nói ra, chỉ có thể khó khăn đáp: "Tôi… hơi bận chút, cậu chăm sóc tốt cho cô ấy nhé, đừng để cô ấy và người nhà chịu oan gì, tôi, tôi có lỗi với cô ấy.

" Nói xong, cậu đột nhiên cúp điện thoại.

Hệ thống: "À, cậu có lỗi với cô ấy thật.

" Nó vẫn không thể hiểu tại sao Thẩm Lập Hành lại thích cái con voi Nhạc Thiên này được nữa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!