Chương 13: Thế Giới 1 Đại Thiếu Gia Hoa Tâm 13

Mọi chuyện diễn ra đúng như với suy nghĩ của Thẩm Lập Hành, Nhạc Thiên đã ngoan ngoãn quay trở lại, nhìn Nhạc Thiên đã biết vâng lời trước mặt nhưng lại đang đứng cách xa hắn, trong lòng Thẩm Lập Hành cũng chẳng mấy vui vẻ.

Im lặng gần như nghẹt thở lan tràn trong thư phòng, đôi chân dài của Thẩm Lập Hành chéo nhau, mi mắt buông xuống, hàng mi dày như cánh cửa khép lại che đi cả thế giới, vết rách nơi khóe miệng đã đông lại thành một vệt đỏ nhạt, đặt trên khuôn mặt không giận tự uy của hắn hoàn toàn không hợp, có cảm giác rất buồn cười.

Nhạc Thiên cúi đầu lặng lẽ nghiêng mặt đảo mắt nhìn hắn, thầm nghĩ đây đúng là một tên khốn kiếp tuấn tú đẹp trai vô song, đáng để cúi đầu.

"Chú út, con sai rồi.

"

Rõ ràng là Thẩm Nhạc Thiên không sai, nhưng vì đã chịu cúi đầu phục tùng trong một quãng thời gian dài nên quen miệng nhận sai, lúc bình thường thì sau khi cậu nhận lỗi rồi, có nghĩa là tất cả mọi chuyện đã kết thúc, xóa đi hết thảy những xung đột xảy ra trước đó.

Lần này cậu cũng muốn giải quyết như cách cũ, may mắn tránh đi, cậu không muốn phải suy nghĩ điều đáng sợ ẩn giấu đằng sau tình cảm mãnh liệt của Thẩm Lập Hành nữa, bản chất cậu vẫn là một đứa trẻ hèn nhát.

Thế nhưng Thẩm Lập Hành đã quyết tâm nhất định phải xé rách bức màn giả tạo giữa hai người, hắn muốn có được một người, thì đương nhiên phải là chân chân thật thật, chứ không phải lập lờ nước đôi.

"Lại đây.

" Thẩm Lập Hành nhẹ giọng nói.

Tiếng nói của hắn rất bình tĩnh, không có gì khác so với thường ngày, Thẩm Nhạc Thiên cẩn thận từng li từng tí một di chuyển về phía trước hai bước.

Thế mà Thẩm Lập Hành lại rất không đứng đắn vỗ vỗ đùi mình, bình chân như vại nói: "Ngồi.

"

Thẩm Nhạc Thiên trợn tròn hai mắt, giống như một con thỏ bị kinh sợ, nghĩ thầm: Đậu, anh trai anh biết chơi đấy, tui thích!

Bàn tay to lớn của Thẩm Lập Hành đặt trên đùi mình, ánh mắt thản nhiên mà nhìn chằm chằm vào Thẩm Nhạc Thiên, không chút hoang mang bối rối.

Biểu cảm trên khuôn mặt xinh đẹp của Thẩm Nhạc Thiên giằng co không ngớt, dù cậu có sợ Thẩm Lập Hành thật đi, thì trong lòng vẫn luôn muốn bảo vệ một chút liêm sỉ còn sót lại, cậu hiểu được ý của Thẩm Lập Hành, ngồi trên tay vịn ghế salon bên trái Thẩm Lập Hành, ngẩng đầu cẩn thận gắng gượng nở nụ cười với Thẩm Lập Hành, "Chú út, con thật sự sai rồi.

"

Thẩm Lập Hành nghiêng đầu nhìn cậu, ánh mắt như chứa đựng tâm tình của hắn, ngoài mặt là bình tĩnh thật ra là ẩn giấu đao kiếm sắc bén, hắn đưa tay chậm rãi tiến gần về phía mặt của Thẩm Nhạc Thiên.

Động tác của hắn rất chậm, tựa như đang cố chừa thời gian cho Thẩm Nhạc Thiên tránh đi.

Quả nhiên, Thẩm Nhạc Thiên nghiêng qua, tránh đi, vai co rúm lại ngửa ra sau, bàn tay của Thẩm Lập Hành lơ lửng trên không trung, chỉ cách da thịt nhẵn nhụi của Thẩm Nhạc Thiên một tấc.

"Nhạc Thiên," Thẩm Lập Hành vẫn giữ tư thế đó, "Cậu thật sự không biết tôi muốn gì sao?"

Thẩm Nhạc Thiên đương nhiên là biết, cậu đã hơn hai mươi tuổi, đương nhiên biết Thẩm Lập Hành đè cậu hôn như vậy là có ý gì.

Chỉ là cậu thật sự rất khổ não, không hiểu tại sao tự nhiên Thẩm Lập Hành lại nảy sinh nghĩ như thế với cậu.

Thẩm Lập Hành là con người độc lai độc vãng.

Thân là kẻ cầm đầu Thẩm gia, hắn sống quá mức thanh tâm quả dục, cuộc sống của hắn chỉ có hai việc là kinh doanh sản nghiệp của Thẩm gia và chăm sóc Nhạc Thiên, không hề có chút nét hoa kiều diễm nào.

Thẩm Nhạc Thiên vẻ mặt đau khổ nói: "Chú út, con là nam mà.

"

Sắc mặt Thẩm Lập Hành không đổi, tay vẫn cố chấp để lơ lửng giữa không trung như trước, khóe môi trái lại mang theo nụ cười, "Nhìn thấy được.

"

Thẩm Nhạc Thiên bó tay hết cách, rụt cổ lại, dùng giọng nói cực thấp nói: "Con thích Diêu Diêu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!