"Lăng tiểu thư, tôi không phải loại người như vậy." thấy trong mắt Lăng Vi bộc phát du͙ƈ vọиɠ nồng đậm, Tả Tĩnh Nhan thấp giọng nói. Trên mặt nàng vẫn không biểu tình, tựa như đây chỉ là chuyện cực kỳ bình thường. Nhưng lúc này nếu kéo cái chăn đắp trên người nàng ra, sẽ nhìn thấy ngón tay nàng hơi run run.
"Ha ha, lại là những lời này, Tả Tĩnh Nhan, cô luôn nói chúng tôi là loại người như vậy, vậy thì cô là loại người gì? Đừng tưởng tôi ngây thơ không biết mấy năm qua cô sao có thể dựa vào thực lực của chính mình mà trở thành một đại minh tinh được, cô có được thành công như bây giờ, thật ra cũng đã sớm ngủ qua không ít với đàn ông rồi đúng không? Nghe đây, tôi có thể cho cô tất cả những gì cô muốn, danh tiếng, tiền tài, địa vị.
Hơn nữa so với thằng già đầu hói mập mạp kia thì tôi cũng coi như là lựa chọn tốt chứ đúng không?"
"Lăng Vi, cô đừng có lấn hiếp người quá đáng." Lúc này, biểu tình Tả Tĩnh Nhan cũng có chút dãn ra. Nàng tròn mắt nhìn Lăng Vi nằm trên người mình, mắt thấy cô nằm cách mình càng lúc càng gần, ngay sau đó, đòi môi liền bị vật thể mềm mềm giống vậy hôn lên.
Nụ hôn này rất bá đạo cường thế, nhưng lại mang thoang thoảng nét nữ nhân. Tả Tĩnh Nhan sững sờ cứng nhắc, chờ khi nàng kịp phản ứng muốn đẩy Lăng Vi ra, thì mới phát hiện tay đã sớm bị đối phương gắt gao đè lại, không thể nhúc nhích. Kim truyền dịch ghim trên tay chỉ vì bị Lăng Vi ấn mạnh cố nhúc nhích qua lại hoạt động, mà đem đến từng trận đau nhói mãnh liệt.
"Ưm…" Tả Tĩnh Nhan dùng hết sức lực muốn thoát khỏi sự kiềm chế của Lăng Vi, nhưng không quá lâu nàng cũng phát hiện mình có làm gì thì cũng phí công. Lăng Vi hiển nhiên đã từng học qua võ công phòng vệ, khí lực so với nhiều nam nhân cũng phát lớn hơn. Nhớ lại ngày hôm đó cô chỉ một quyền đã đánh Thành Khang rớt hết mấy cái răng, nghĩ lại hôm nay mình còn bị áp chế ở đây. Tả Tĩnh Nhan cũng không giãy giụa nữa, chán nản thả hai tay xuống, cười ha ha thành tiếng.
Cái cười này không phải nghĩa là tuyệt vọng, mà là khinh bỉ, giễu cợt.
"Cô cười cái gì?" Cảm thấy Tả Tĩnh Nhan bất thường, Lăng Vi từ trên người nàng ngồi dậy, tầm mắt nhìn khuôn mặt nàng cười rạng rỡ. Cô cả thấy bây giờ Tả Tĩnh Nhan cũng người phụ nữ cô biết không giống nhau, hình như có chút giống như là Lam Khiên Mạch. "Ha ha… tôi cười cái gì? Tôi cười cô đáng xấu hổ, cười cô hèn hạ. Lăng Vi, tôi không biết đã trêu chọc cô ở đâu, còn đáng giá để cô phí thời gian đến báo tư thù với tôi.
Bất quá, tôi nghĩ cô cần cũng chỉ là những thứ này mà thôi."
Tả Tĩnh Nhan nói xong, tháo kim truyền dịch ra. Lúc này mu bàn tay vốn không có thịt bị bầm tím sưng lên thành một khối lớn, máu từ lỗ kim còn đang tràn ra, một giọt nhỉ rơi xuống ra trải giường màu trắng.
"Nếu Lăng tiểu thư muốn, tôi không có gì là không thể cho. Cô bất quá cũng chỉ muốn thấy tôi bị mất mặt, muốn đem tất cả tôn nghiêm của tôi dẫm đạp dưới chân. Cô nói đúng, tôi là người phụ nữ vì tiền cái gì cũng dám làm. Cho nên, tôi hy vọng cô qua đêm nay, có thể tránh xa tôi ra, dưng có xuất hiện trước mặt tôi nữa."
Khí lực trên hai tay cũng không còn lại bao nhiêu, Tả Tĩnh Nhan cũng chỉ tự nhủ với chính mình, không thể để cho Lăng Vi chê cười. Đầu ngón tay dần bị máu nhiễm ướt, nhớp nhúc và khó chịu. Nàng ép mình phải cười, cởi từng nút áo trên người ra. Chiếc áo bệnh nhân dần mở ra, bên trong hai khỏa nữ tĩnh được mở ra, hoàn toàn nở rộ trong không khí.
Đúng như dự đoán trong lòng, Tả Tĩnh Nhan cùng thân thể không thấy được dấu vết của già yếu. Tuổi đã hơn 40 nhưng nàng vẫn đẹp đến kinh tâm động phách, giống như món đồ cổ hay chai rượu được ngâm lâu năm, niên đại càng lâu, thì câu chuyện trên người nó cũng càng nhiều, mùi vị nó tản ra càng thuần túy hơn, giá trị đáng để con người phải tò mò, nghiên cứu, thưởng thức.
Ánh nắng buổi chiều chiếu thân thể còn đang bị bộ đồ bệnh nhân che đi một nửa, làn da trắng nõn sáng bóng, nhìn qua thôi cũng biết nếu chạm tay vào thì cảm giác cũng không tệ. Bộ ngực vừa đủ không quá lớn, hình khối vẫn mượt mà kiều đĩnh, màu sắc tươi mới. Hai viên thịt màu hồng trên đỉnh vì lạnh mà dựng lên, khiến người nhìn không nhịn nổi mà muốn một hớp nuốt trọn, nhưng lại yêu thương gấp đôi.
Ngay sau đó bộ đồ bệnh nhân hoàn toàn bị ném sang một bên. Lúc này ánh mắt Lăng Vi còn đang tràn đầy ca ngợi cùng thưởng thức đột nhiên tối đi, thay vào đó là sự kinh ngạc cùng nghi ngờ. Cô khong ngờ được cỗ thân thể cao gầy kia lại gầy yếu như vậy, bả vai nhỏ hẹp kia chỉ sợ dùng một cánh tay cũng có thể ôm trọn được. Cái bụng bằng phẳng nhìn như bị dồn chặt chỉ có mỗi lớp da bọc quanh, bên trong cũng không có chút thịt dư nào.
Ngoại trừ cái này ra, còn có vết sẹo màu hồng từ giữa xương xanh quai kéo dài xuống dưới, giống như một thung lũng tràn đầy liệt hỏa, khiến thân thể Tả Tĩnh Nhan như bị chia thành hai nửa. Từ nhỏ đến lớn Lăng Vi đã từng thấy qua rất nhiều vết sẹo, liếc mắt cũng có thể biết được là do vũ khí có độ dài lớn gây thương tích, hơn nữa, vết thương rất sâu, diện tích cũng rất lớn, hoàn toàn đủ để gây chết người.
"Cô…" Lăng Vi không biết vì sao lại ngẩn người tại đó, cô không biết nên đối mặt với Tả Tĩnh Nhan như thế nào, càng không biết nên xử lý phần đau lòng sợ hãi mãnh liệt trong tâm mình thế nào. Nếu như người này bị thương nặng hơn một chút, thì rất có thể mình sẽ không còn cơ hội gặp được người phụ nữ tên Tả Tĩnh Nhan này rồi.
"Xin lỗi, tôi biết thân thể tôi căn bản không thể giống như các cô gái trẻ được, nếu hù dọa Lăng tiểu thư, mong cô bỏ qua cho." Tả Tĩnh Nhan vừa nói, chậm rãi cởϊ qυầи ra. Nhìn cặp đùi trắng nõn không chút thịt dư, Lăng Vi hốt hoảng phát hiện, mình lại không có chút du͙ƈ vọиɠ muốn đụng chạm vào chút nào.
Không phải là do thân thể Tả Tĩnh Nhan không đẹp, cũng không phải đột nhiên cô đổi tính thành lãnh đạm, mà là lúc này sự chú ý của Lăng Vi đang tụ lại trên ánh mắt đầy tuyệt vọng của Tả Tĩnh Nhan. Nghĩ đến nước mắt của nàng đêm hôm đó, nhìn lại nàng còn đang đứng trước mặt mình cởϊ qυầи áo.
Kết quả cần đến bao nhiêu dũng khí lớn mới có thể khiến cho một nữ nhân không hề dũng cảm làm được chuyện này? Cởi bộ quần áo xuống, có lẽ so với vài nhát chém trên người cô còn đau hơn sao? Rõ ràng hai tay đã đều run thành như vậy, rõ ràng nàng rất sợ mình làm chuyện ấy với nàng tại sao còn cố ra vẻ kiên cường làm gì chứ?
"Đủ rồi…" khi Tả Tĩnh Nhan còn đang tính cởi luôn đồ lót trên người, thì Lăng Vi lại kịp thời ngăn nàng lại.
"Cô muốn thế nào?" mở miệng lần nữa, âm thanh Tả Tĩnh Nhan cũng đã khàn khàn. Nàng nằm lên giường nhìn Lăng Vi, thân thể xícɦ ɭõa vì lạnh nên có chút khó chịu.
"Không có gì, chỉ là tối này tôi không có hứng làm chuyện này với cô, cô mặc quần áo vào đi."
Nghe Lăng Vi nói, Tả Tĩnh Nhan cũng không nói gì. Nàng nhìn bộ đồ bệnh nhân đã bị ném xuống sàn, dùng chăn che thân thể mình lại, nhắm mắt nằm trên giường. Nếu như không phải do mi mắt nàng còn động, thì đúng là thật giống như đã ngủ. Nhưng Lăng Vi biết, nàng không có ngủ, thậm chí thân thể cũng đã phát run.
"Cô có ổn không?" một lát sau, Lăng Vi thấy sắc mặt Tả Tĩnh Nhan càng lúc càng đỏ, thân thể run lên lợi hại. Cô đột nhiên nghĩ đến, người này còn đang phát sốt. "Tôi đi gọi bác sĩ đến." Lăng Vi vừa nói vội vàng chạy ra ngoài. Thấy bóng lưng hốt hoảng của cô, Tả Tĩnh Nhan nhìn phòng bệnh trống rỗng có chút thất thần, rất nhanh hai mắt lại nhắm lại lần nữa.
"Tại sao rút kim truyền dịch lại không tìm y tá trước? tay cô ấy sưng rất nghiêm trọng, chỉ có thể châm bên tay phải thôi, mới vừa hạ sốt lại có dấu hiệu tăng cao lên." bác sĩ đến, thấy tay trái Tả Tĩnh Nhan sưng lớn, cau mày nói. Hắn nhìn chằm chằm Lăng Vi mặt đầy áy náy nói, lại nhìn sang vết máu trên giường cùng Tả Tĩnh Nhan, vốn định nói thêm gì đó, nhưng lại không nói gì đẩy cửa đi ra.
"Muốn uống chút canh không?" lúc này, Lăng Vi mở cái túi lớn để trên bàn ra, lấy một hộp canh giữ nóng ra. Mới vừa mở nắp, lập tức hương thơm nồng đậm tràn ngập bên trong phòng bệnh. "Lăng tiểu thư, nếu cô không muốn tiếp tục chuyện khi nãy thì cô có thể rời đi, hiện tại thời gian cũng không còn sớm."
Tả Tĩnh Nhan không mở mắt, chỉ thản nhiên nói. Nàng không biết đối phương đang suy tính cái gì, tại sao ở đây vừa khiến mình tổn thương xong lại đem canh hầm đến cho mình. Tả Tĩnh Nhan không đoán được suy nghĩ của Lăng Vi, nên không dám uống chén canh này. Hơn 20 năm qua, nàng sớm đã không còn là cô bé ngây thơ trước kia cái gì cũng không hiểu, ai cũng tin cho được.
Lòng nàng, thiên sang bách khổng, cũng không còn lòng tùy tiện mà đi tin người khác.
"Này, hình như cả một ngày cô cũng chưa ăn gì, không lẽ cô muốn chữa cho hết bệnh sốt xong thì chữa luôn bệnh dạ dày? Ngoan, tôi đặc biệt vì cô mua canh hầm, uống một chút coi như cho tôi chút mặt mũi." Lăng Vi đột nhiên thay đổi thái khiến Tả Tĩnh Nhan không kịp thích ứng, nàng nhìn người ngồi cạnh giường vẻ mặt đang lấy lòng. Trên khuôn mặt đó vẫn mang nụ cười nghiền ngẫm càn rỡ, chỉ là ánh mắt không còn như lúc ban đầu chỉ có chán ghét cùng du͙ƈ vọиɠ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!