"Giám đốc Ngôn, đây là bản báo cáo tổng kết kế toán mới vừa xong, mời ngài kiểm tra."
"Ừ, cám ơn cô, cứ để đó trước đi."
"Vâng."
Phòng làm việc rộng rãi thoát mát, nữ nhân mặc âu phục đen đang ngồi trên ghế làm việc, toàn bộ tinh thần đang chăm chú kiểm tra phê duyệt tư liệu trên tay. Áo sơ mi cô mặc bên trong thuần túy không có chút hoa văn nào, nút áo trên cũng được cài gọn gàng. Mặc trên người nhưng không hề có nếp nhăn, ngay cả mỗi nút áo có bốn lỗ cũng để nguyên dạng hình tứ phương cố định trên đó, không bị nghiêng hay xệ xuống.
Xa xa nhìn lại, Từ xa nhìn đến giống như là lính gác đi tuần đề phòng huấn luyện nghiêm ngặt, chỉnh tề đến mức không có sơ hở nào để tấn công.
Có lẽ là do thời tiết đang nóng, nữ nhân ấy vén tóc ra sau lưng, để lộ khuôn mặt trái xoan nhỏ bằng bàn tay, dung nhan cực kỳ tinh xảo. Thi thoảng có vài chỗ khó hiểu thì cô sẽ nhíu mày, tiếp đó đưa tay đẩy cái mắt kiếng không gọng ngay sống mũi lên. Ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa kính phòng làm việc rơi xuống đất trải gì mà hoàn mỹ của cô, vẻ mặt nghiêm túc không giống như giả bộ, đang dồn hết tâm sức, giống như trong lúc này giơ tay hay nhấc chân cũng khiến người ta cảm thấy như kinh nghiệm hơn mười phần, lại còn vô cùng nhu mỹ.
"Rè rè…" lúc này, điện thoại để trên bàn đột nhiên run lên, Ngôn Thanh Hạm thả tài liệu trên tay xuống, cầm di động lên, không ngoài dự liệu trên màn hình là tin nhắn của Lam Khiên Mạch. Nội dung vẫn ngắn gọn như mọi ngày, một câu đến trưa rồi, đừng quên ăn cơm, kết thúc còn kèm theo cái icon vui vẻ, còn thêm hai chữ nhớ người.
Rõ ràng cũng chỉ là dặn dò đơn giản, lại khiến Ngôn Thanh Hạm thấy rất ấm áp, thậm chí cũng không thể bỏ được. Cô cẩn thận đọc lại tin nhắn này một lần, nhìn hộp thư chứa cũng hơn 50 tin nhắn đã xem qua, cười một cái thả di động xuống bàn.
Lần trước sau khi chia ra, Ngôn Thanh Hạm cũng đã hơn nửa tháng không gặp lại Lam Khiên Mạch. Khoảng thời gian này cũng không lâu lắm, đối với một người luôn bận rộn như cô mà nói thì cũng chỉ thoáng qua rồi biến mất. Chưa bao giờ có bất kỳ kinh nghiệm gì trong công việc, Ngôn Thanh Hạm phải cùng với thư ký làm quen với công việc, mỗi ngày họp hội nghị vẫn không thể xong, thậm chí ngay cả khi tan làm cũng không thể nghỉ ngơi.
Đối mặt với lượng công việc lớn như vậy, Ngôn Thanh Hạm mới hiểu được vì sao Ngôn Luật cùng Mạc Vân lại luôn bận đến như vậy, không có chút thời gian nào quay về thăm mình. Thì ra, cũng không phải là không muốn, mà là thật sự không có thời gian.
Cho đến giờ, Ngôn Thanh Hạm vẫn còn nhớ tin nhắn đầu tiên Lam Khiên Mạch gửi đến cho cô đầy kinh ngạc, với hoàn cảnh đó không khác gì sự mừng rỡ trong lòng cô đang hết sức khắc chế. Quan hệ hai người không có xác lập, mặc dù đã lên giường ba lần, nhưng hiểu nhau thì bạn bè thân thiết cũng không được như vậy.
Ngôn Thanh Hạm không ngờ Lam Khiên Mạch sẽ chủ động nhắn tin cho mình, cũng cho là đối phương sắp đến sẽ không còn quan tâm đến mình. Nhưng mà khi nhìn thấy tin nhắn nàng gửi đến nhắc mình không nê làm việc quá sức, chăm sóc bản thân thật tốt. Ngôn Thanh Ham không thể không thừa nhận, ngay một khắc đó, cả người cô kể cả trong tim vô cùng ấm áp.
Sau đó, mỗi ngày sáng, trưa, tối Ngôn Thanh Hạm đều nhận được tin nhắn Lam Khiên Mạch gửi đến cho mình. Nội dung cũng không chỉ có mỗi đừng quên ăn cơm, chăm sóc tốt bản thân. Ngoại trừ tin nhắn, thì tối hai ngày cuối tuần, thì vào 8h Lam Khiên Mạch sẽ gọi điện cho mình, không lệch chút nào. Các nàng trò chuyện qua điện thoại về những chuyện sinh hoạt gần đây, hay nói về Cát Cát dạo này lại gây họa gì, ăn trộm cái gì.
Ngôn Thanh Hạm rất hưởng thụ sự ung dung hiếm có này, nhất là trước khi Lam Khiên Mạch cúp điện thoại nói một câu nhớ chị. Âm thanh ôn nhu như nước, chân thực như một bộ phim hoạt hình. Chẳng qua chủ dùng tai lắng nghe, Ngôn Thanh Hạm cũng có thể tưởng tượng được Lam Khiên Mạch ở đầu dây bên kia cười như thế nào, đôi mắt có con ngươi mù đỏ sậm chuyên chú như thế nào.
Mặc dù hai người vẫn thường xuyên liên lạc như vậy, nhưng cũng không giống như những cặp tình nhân nam nữ đang yêu, ngược lại giống như là bạn bè thân thiết. Thông qua chuyện này, Ngôn Thanh Hạm cảm thấy mình lại biết thêm về Lam Khiên Mạch thêm một bước, đối với sự tán thưởng của cô so với trước đó cũng nhiều hơn.
Lam Khiên Mạch rất thông minh, nàng biết cái gì gọi là lúc lùi lúc tiến, cũng biết gieo giác chuyện xấu hổ. Nàng biết mình gần đây công việc bận bịu, cũng biết với thân phận của nàng mà xuất hiện ở Ngôn thị sẽ bị hoài nghi. Cho nên nữ nhân này dùng cách nhắn tin qua điện thoại để quan tâm đến mình. Rõ ràng mỗi cái dặn dò luôn rất đơn gian tùy ý, nhưng lại đem cuộc sống thường ngay ghi nhớ trong đó, không một sai sót.
Không tự chủ được lại nhớ đến ngày hôm đó Lam Khiên Mạch trước khi đi còn để lại cho mình một nụ hôn cùng viên kẹo ngọt, Ngôn Thanh Hạm liếm khóe miệng một cái, tựa hồ có chút nhớ nhung mùi vị kia.
"Giám đốc Ngôn." Lúc này ngoài cửa truyền đến giọng thư ký, Ngôn Thanh Hạm hồi thần, cho cô ấy vào.
"Có chuyện gì không?" Ngôn Thanh Hạm hỏi nhỏ, cô đến Ngôn thị cũng đã được hai tuần, cũng đã đem quan hệ những người liên quan xử lý rõ ràng. Cô cảm thấy vị thư ký này làm việc sạch sẽ gọn gàng, cũng không nhiều lời, ngược lại vô cùng phù hợp với yêu cầu của mình.
"Giám đốc Ngôn, bên ngoài có một vị Lăng tiên sinh muốn gặp chị, người đó nói là bạn chị."
"Lăng tiên sinh?" Nghe lời thư ký nói, trong mắt Ngôn Thanh Hạm thoáng qua chút nghi hoặc, sau đó lại nhớ đến chuyện phát sinh ở Mạc gia ngày hôm đó, tự nhiên mới nhớ ra Lăng Long. Mình ở thành phố X cũng chỉ biết hắn duy nhất là người có họ Lăng, không sai chính là Lăng Long. "À người này đúng là bạn tôi, mời Lăng tiên sinh vào đi." Ngôn Thanh Hạm nói xong, tỏ ý nói thư ký cho Lăng Long vào.
"Ngôn Ngôn, nghe nói gần đây em tiếp quản Ngôn thị, thế nào rồi, có khỏe không?" Mới vừa vào cửa Lăng Long liền ra mặt quan tâm hỏi thăm Ngôn Thanh Hạm, thật giống như giữa bạn họ là bạn thân đã lâu.
"Ừ, cũng ổn, chỉ có bận một chút thôi." Ngôn Thanh Hạm trả lời qua loa, đồng thời đang suy tính mục đích Lăng Long đến.
"Bận thì vẫn cứ bận, cũng không nên vì công việc mà để bản thân phải mệt. Thật ra hôm nay anh đến cũng không có gì quan trọng, chỉ muốn mời em ra ngoài ăn bữa cơm thôi, không biết Ngôn Ngôn có nể mặt anh một chút không?"
Nghe Lăng Long nói thịnh tình mời mình như vậy, Ngôn Thanh Hạm cũng biết rõ mình không có cách từ chối, không thể làm gì khác hơn là cầm túi theo hắn ra ngoài. Đón lấy ánh mắt nhiều chuyện của nhân viên cấp dưới, hai người cùng lên xe. Lăng Long lễ phép hỏi Ngôn Thanh Hạm muốn ăn gì, cô thuận miệng nói cái gì cũng được, liền thấy đối phương khẽ mỉm cười, lái xe rời khỏi cao ốc Ngôn thị.
"Ngôn Ngôn tiếp quản Ngôn thị có phải cũng sẽ bỏ việc giám định nghệ thuật luôn không?" Lúc này Lăng Long bỗng nhiên mở miệng hỏi. "Thật ra thì tôi chỉ tạm thời quản lý Ngôn thị thôi, chờ ba mẹ tôi quay về, vẫn còn phải xem ý của họ." Ngôn Thanh Hạm nhàn nhạt trả lời, tận lực vòng qua tiết lộ một ít gia cảnh của Ngôn gia.
"Thì ra là như vậy, anh cũng nói rồi Ngôn Ngôn thích nghệ thuật như vậy sao có thể cam nguyện làm một thương nhân chứ? Thật ra trước kia anh cũng đã từng nghe qua va anh nhắc đến em, nói em tuổi con trẻ chỉ với bản lĩnh của mình mà có tiếng lớn trong giới nghệ thuật đồ cổ, lúc đó anh cũng thấy tò mò, em thật ra là một người phụ nữ thế nào. Hôm nay vừa nhìn thấy, Ngôn Ngôn quả nhiên rất ưu tú."
"Ha ha, nhờ bác Lăng tán dường như vậy, Thanh Hạm có chút hổ thẹn. Thật ra thì tôi chỉ đơn giản là thích nghệ thuật, nên muốn biết nhiều hơn mà thôi."
"Đã như vậy, anh nghĩ em sẽ không tùy chối lời mời này." Lúc này, xe dừng trước một nhà hàng. Ngôn Thanh Hạm nhìn Lăng Long lấy ra hai tấm vé từ ngăn kéo, bên trên có viết, Hội triễn lãm nghệ thuật những tác phẩm quý giá của thành phố X, bên dưới còn có mấy chữ VIP.
Thật ra thì hội triển lãm này Ngôn Thanh Hạm đã nghe qua từ tuần trước, nhưng vì cô còn phải bận xử lý chuyện của Ngôn thị, nên không có ý đi xem. Hôm nay nhìn thấy Lăng Long có vé vào cửa trên tay lập tức động tâm. "Hội triển lãm này tôi cũng đã nghe qua, chỉ không ngờ anh cũng là người thích các tác phẩm nghệ thuật." Ngôn Thanh Hạm cười nhận lấy phiếu, cũng không giống như nữ sinh còn phải giả bộ ngượng ngùng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!