Chương 31: (Vô Đề)

"Cô nói gì?" lời Lam Khiên Mạch nói khiến Ngôn Thanh Hạm có chút không hiểu nổi. Cô không hiểu vì sao đối phương lại muốn trừng phạt mình, cũng không biết nàng trừng phạt mình thế nào. "Thanh Hạm, Cát Cát mặc dù chỉ là con mèo cái nhỏ, nhưng tôi không muốn chia sẻ cô với bất kỳ ai, cho dù Cát Cát cũng không được. Cô tùy tiện để cho nó nhìn cô, cô cảm thấy tôi không được phạt cô hay sao?"

Mỗi một câu Lam Khiên Mạch nói thì càng xích lại gần mình hơn, nhìn người đang lấn mình đến gần, Ngôn Thanh Hạm cũng không có phản ứng gì tùy để nàng ôm lấy mình. "Chuyện như vậy không phải tôi tự nguyện, nếu phạt tôi, ngược lại cô nên phạt mình trước đi. Là do cô không dạy mèo của mình tốt trước, mới có thể để nó lầm đường lạc bước đến mức này."

"Ha ha!" nghe Ngôn Thanh Hạm giải thích, Lam Khiên Mạch phì cười. Thanh Hạm nhà nàng thật khả ái, ngay cả chuyện nhỏ như vậy cũng nói rất chi là nghiêm túc. Cô ấy không lẽ không nhìn ra mình đang đùa với cô ấy hay sao? "Cô cười cái gì?" thấy Lam Khiên Mạch cười rạng rỡ như vậy, Ngôn Thanh Hạm hỏi.

"Đương nhiên là tôi đang cười Tiểu Thanh Hạm ngốc rồi."

"Tôi cảm thấy mình không có làm chuyện gì buồn cười cả." Ngôn Thanh Hạm cúi đầu, tránh chạm phải tầm mắt Lam Khiên Mạch. Cô cảm thấy trong đôi mắt đỏ sậm kia ẩn dấu quá nhiều tình cảm, thương tiếc, sủng ái, còn có sự chăm chú bền vững không thể đứt. Ánh mắt ấy rất đẹp, cũng dễ dàng khiến người ta sa vào. Giống như hai cái động đen không đáy, có thể hút mình vào trong dễ như trở bàn tay, ẩn sâu vào bên trong.

"Thanh Hạm làm gì cũng đều khải ái hết, bởi vì trong mắt tôi cô luôn là người hoàn mỹ nhất."

"Đây chính là cách gọi tình nhân trong mắt đều là Tây Thi thì phải?"

"Hả? Thanh Hạm nói gì cơ? Sao tôi nghe không hiểu vậy? tình nhân trong mắt?"

"Nghe không hiểu thì đừng hiểu."

Ngôn Thanh Hạm nói xong, không tiếng nào xoay người, không thèm để ý đến Lam Khiên Mạch còn ngồi bên cạnh giường nữa. Đụng phải đại tiểu thư kiêu ngạo khó gặp, Lam Khiên Mạch tất nhiên sẽ không để cô tiếp tục giận dỗi được, không thể làm gì hơn là ngoan ngoãn đi dỗ người ta. "Thanh Hạm giận rồi hả?" trong phòng yên tĩnh không có chút âm thanh. "Thanh Hạm, xin lỗi mà, người ta sai rồi."

Lam Khiên Mạch làm nũng nói, nhưng vẫn không thấy trả lời gì.

"Thanh Hạm, kiêu ngạo như vậy là không nên nha. Nếu cô còn tiếp tục nữa, tôi sẽ phạt cô nga." Lam Khiên Mạch nói xong, thấy đối phương cũng không thèm cãi với mình. Nàng lén đưa hai tay thò vào trong chăn, thọt lét cái eo Ngôn Thanh Hạm. Cảm thấy thân thể người kia khẽ run lên, bắt đầu dùng sức muốn đẩy mình ra. Lam Khiên Mạch liền nhào lên người Ngôn Thanh Hạm, càng ra sức chọt lét làm nhột người kia.

"Lam Khiên Mạch, đừng quậy." giọng ra lệnh rõ ràng, nhưng vì lời nói còn có chút run rẩy mà uy lực hoàn toàn không còn. Hai người đã có ba lần tiếp xúc thân mật, ngoại trừ Lam Khiên Mạch biết những chỗ nhạy cảm của Ngôn Thanh Hạm ra, tất nhiên cũng sẽ biết cô rất sợ nhột ở bên hông. Nhìn thấy sắc mặt cô càng lúc càng đỏ, ngay cả trán cũng toát một lớp mồ hôi mỏng, Lam Khiên Mạch lúc này mới dừng động tác lại, cực kỳ dịu dàng ôm Ngôn Thanh Hạm vào ngực, đưa tay vuốt lưng giúp cô nhuận khí.

"Cô rất ngây thơ." nghe giọng Ngôn Thanh Hạm bực bội, Lam Khiên Mạch bật cười. Tựa hồ khi ở chung với người này, nàng sẽ làm những chuyện vui vẻ mà người khác ít khi làm. Dường như cũng nhỏ đi vài tuổi, trở lại cuộc sống đã từng điên cuồng vui vẻ. Qủa nhiên có Ngôn Thanh Hạm bầu bạn, mình cũng có thể phấn khởi thêm lần nữa.

"Thanh Hạm, đứng lên đi, có thể ăn sáng rồi."

"Ừ." Ngôn Thanh Hạm xoa cái eo có chút đau nhức ngồi dậy, vốn cô cũng không thấy mệt, nhưng vừa trải qua cuộc đùa giỡn khi nãy, bây giờ lại có chút mệt.

"Thanh Hạm mệt sao? đã như vậy…"

Lam Khiên Mạch vừa nói, tìm trong ngăn kéo của mình lấy ra một bộ đồ cùng nội y sạch sẽ. Nhìn nàng cầm cái qυầи ɭóŧ màu đen nhìn mình chằm chằm, Ngôn Thanh Hạm cảm thấy sau lưng lạnh ngắt, dường như sắp có chuyện không tốt xảy ra. "Thanh Hạm vừa nói là tôi dạy hư Cát Cát, cho nên muốn phạt tôi, vậy không bằng để tôi tự phạt giúp cô mặc quần áo thì sao?"

"Không cần… tôi…"

"Không sao đâu, cứ để tôi hầu hạ Thanh Hạm mặc quần áo." cảm giác được bàn tay để trên vai mình, Ngôn Thanh Hạm cũng không cự tuyệt nữa, vì cô biết đã cưỡi hổ thì khó xuống, có phản kháng thế nào cũng vô ích, để cho Lam Khiên Mạch tùy ý điều khiển cơ thể mình vậy.

Hai tay bị nâng lên, dật nịt ngực an toàn trượt xuống vai, vải mềm mại chạm vào da không biến tướng chất lượng nhất định không tệ. Lúc này nút thắt sau lưng được gài lại, trước ngực cũng không còn trống nữa, mà có thêm cảm giác sự trói buộc. Nhìn qυầи ɭóŧ cùng màu đen với áo ngực, ngoại trừ thiết kế ren, thì hai bên hông đều trống toác. Luôn bảo thủ nội liễm như Ngôn Thanh Hạm cũng đã mặc nội y phong cách như vậy, nhưng không giống như Lam Khiên Mạch thích táo bạo mà chọn màu đen.

Lúc này bàn tay hơi lạnh tiến vào khe hở giữa áo ngực và đỉnh ngực. Cảm xúc bất ngờ khiến Ngôn Thanh Hạm run lên, ngay sau đó liền biết Lam Khiên Mạch đang giúp mình chỉnh áo. Nàng nhẹ nhàng nắm ngực mình, đem nó từ từ dồn lại vào chính giữa. Động tác rõ ràng không mang theo chút du͙ƈ vọиɠ nào, nhưng lại khiến thân thể Ngôn Thanh Hạm như muốn mềm ra, chóp đỉnh trước ngực dường như cũng có khuynh hướng cứng lên.

Ngôn Thanh Hạm cúi thấp đầu không muốn để Lam Khiên Mạch biết thân thể mình có thay đổi. Nhưng mà người nào đó bản chất khôn léo như hồ ly sao lại không biết được sự khác lạ của cô? Thấy bộ dạng Ngôn Thanh Hạm mắc cỡ, nàng lại xấu tính dùng bàn tay đè nén lên nhụy hoa đã dựng thẳng của đối phương, hạt đậu nhỏ rất nhanh trở nên cứng như đá.

"Lam Khiên Mạch, không nên làm chuyện cô không cần làm." Lúc này, Ngôn Thanh Hạm lên tiếng cảnh cáo nói, cô hiện tại rất chắc chắn người nào đó đang cố ý làm chuyện xấu. "Tôi cũng không muốn như vậy, chỉ do thân thể Thanh Hạm rất đẹp, khiến tôi bất tri bất giác muốn thân cận cô, chạm vào cô. Thanh Hạm, cô biết cảm giác này không?"

"Tôi không biết, nhưng mà…"

"Thanh Hạm, chân chính thích một người, có lẽ chỉ cần một cái hôn của nàng cũng khiến cho cô nổi lên ¤¤." Lam Khiên Mạch vừa nói vừa chỉnh lại áo ngực cho Ngôn Thanh Hạm, quyến luyến không thôi luôn vuốt ve xương xanh quai cùng vai nàng.

"Cô muốn nói gì?"

"Ha ha, Thanh Hạm không cần phải khẩn trương như vậy, ý tôi là, tôi rất thích Thanh Hạm nha."

Lam Khiên Mạch nói xong cũng không nói nữa, mà là nghiêm túc mặc quần áo cho Ngôn Thanh Hạm. Mặc xong nội y bên trên, lúc đến nửa người dưới Ngôn Thanh Hạm muốn đoạt lấy qυầи ɭóŧ trên tay Lam Khiên Mạch, lập tức bị đối phương tránh thoát được. "Thanh Hạm, để tôi nhận phạt không tốt hơn sao? Cô chỉ cần nghỉ ngơi thì tốt rồi, những chuyện khác cứ giao cho tôi."

Dứt lời, Lam Khiên Mạch ngồi qùy dưới giường. Nàng đưa tay nhấc chân Ngôn Thanh Hạm lên, tiếp đó đem qυầи ɭóŧ lớn vừa bàn tay xỏ vào chân. Thỉnh thoảng ngón tay sẽ chạm phải chút da thịt bóng loáng săn chắc trên đùi dù chỉ là tiếp xúc chỉ mới đơn giản như vậy nhưng lại khiến Lam Khiên Mạch lưu luyến không muốn buông.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!