Vô cùng mệt mỏi nên hai người ngủ rất say, cho đến khi trời sáng mới tỉnh lại. Cúi đầu nhìn Lam Khiên Mạch cuộn người lại rúc vào ngực mình, Ngôn Thanh Hạm nhớ lại mình từng xem qua sách, người thường ngủ với tư thế này luôn là người có cảm giác thiếu an toàn. Họ sợ bóng tối, sợ cô độc, cho nên rất thích kết bạn để che dấu chính mình, chỉ muốn có được chút an ủi không đáng kể.
Mặc dù hiểu nhau không quá sâu sắc, nhưng Ngôn Thanh Hạm nghĩ Lam Khiên Mạch cũng là một trong số đó. Nhìn dáng vẻ khi nàng bị sốt lần trước thì có thể đoán được cô gái này luôn có cảm giác không an toàn, cho dù bề ngoài có ngụy trạng giỏi hơn nữa, thì lúc ngủ say mọi phòng bị cũng sẽ tan rã hết, toát ra vẻ mặt chân thật nhất. Không biết vì sao, Ngôn Thanh Hạm lại đau lòng khi thấy Lam Khiên Mạch như vậy. Cho nên, dù cánh tay bị đè đến tê dại, thì cô cũng không hề nhúc nhích gì, sợ sẽ đánh thức người đang ngủ say.
Ký ức không tự chủ được lại nhớ về cuộc giao hoan điên cuồng tối qua, Ngôn Thanh Hạm chưa bao giờ nghĩ đến mình sẽ làm ra chuyện phóng đãng như vậy. Cô tiếp nhận sự vuốt ve của Lam Khiên Mạch, để nàng dùng thứ đồ chơi kia với mình, thậm chí còn cùng nàng ngủ chung trong tư thế thân mật trên chiếc giường chỉ có một người nằm, mà người luôn thích nằm giường rộng rãi sạch sẽ như cô lại không thấy khó chịu chút nào, ngược lại so với lúc bình thường ngủ một mình còn cảm thấy yên tâm hơn.
Sự uy hiếp tối qua còn sờ sờ trước mắt, nếu đổi lại là người khác, sợ là đã sớm biến mất khỏi thành phố X. Nhưng mà, nhớ lại những lời Lam Khiên Mạch đã nói qua, Ngôn Thanh Hạm luôn cảm thấy nàng đang nói đùa, chứ không phải thật sự muốn làm thương tổn đến mình. Nói là giúp đối phương kiếm cớ cũng được, hay nói là ngây thơ cũng được. Cho đến giờ, Ngôn Thanh Hạm không thể không thừa nhận mình đối với Lam Khiên Mạch so với những người khác có nhiều bất đồng.
Nữ nhân này không hiểu được vì sao lại xông vào cuộc sống an ổn của cô, mỗi lần đều khiêu chiến đến ranh giới cuối cùng của Ngôn Thanh Hạm. Thật ra thì, cũng muốn ép nàng làm gì, thật ra là không muốn dạy dỗ nàng mà thôi. Nhưng mà từ một góc độ khác mà nói, Ngôn Thanh Hạm tin tưởng Lam Khiên Mạch sẽ không làm gì bất lợi cho mình. Không có gì để căn cứ, cô vẫn tin chắc như vậy.
"Thanh Hạm đang nghĩ gì vậy? Ánh mắt cũng đăm chiêu." Không biết Lam Khiên Mạch tỉnh ngủ từ lúc nào. Nàng ngẩng đầu nhìn Ngôn Thanh Hạm còn ôm mình trong ngực, đối phương ngân người suy nghĩ bao lâu thì nàng cũng nhìn theo bấy lâu. Trải qua một đêm, quan hệ giữa hai người dường như trở nên càng mập mờ hơn. Các nàng gặp nhau chỉ có ba lần, nhưng cũng đã lên giường ba lần.
Vốn sì làm chuyện thân mật thì chỉ với người mình yêu, nhưng các nàng lại bị sát thường đến tẩu hỏa, dùng du͙ƈ vọиɠ nguyên thủy của thân thể nhất để tiến hành giao hợp.
Công việc ở Tiêu Tương Các, Lam Khiên Mạch biết rõ thủ đoạn như vậy gọi là gì. Nói dễ nghe thì là bản thân muốn giải tỏa chút áp lực. Nói khó nghe thì làm loạn cũng không có gì sai. Chỉ là nàng cho rằng bản thân mình và Ngôn Thanh Hạm cũng không hề rơi vào loại quan hệ nào trong đó. Nàng hy vọng hai người có thể từ tình một đêm trở thành tình hàng đêm, thậm chí là kéo dài vĩnh viễn.
Nghĩ như vậy, Lam Khiên Mạch cong miệng nở nụ cười. Thì ra nàng còn có tư cách thích người ta, con có năng lực để yêu một người. Đã từng là một Lam Khiên Mạch đi càng lúc càng xa, diện mục cũng hư hao. Bây giờ lại đối mặt với Ngôn Thanh Hạm một nữ nhân ưu tú khiến mình an tâm, nàng không phải nên vì mình mà cố gắng thêm một lần nữa hay sao?
Cho dù có thất bại, cô độc cả đời dường như cũng không phải chuyện đáng sợ gì.
"Cô đang nghĩ gì vậy." Ngôn Thanh Hạm đáp lời khiến Lam Khiên Mạch có chút bất ngờ, nàng ngắm nhìn sắc mặt đối phương rất bình tĩnh, trong lòng vì mới nghĩ đến ba chữ kia mà dâng lên cảm giác hưng phấn lại dần tụt xuống. Đúng vậy, nàng sao biết được ngốc như Ngôn Thanh Hạm có thể tự nhủ mà tỏ tình được? Nữ nhân này luôn thành thật khiến người ta cũng phải xấu hổ.
"Tôi ở đây, Thanh Hạm còn nghĩ muốn tôi làm gì?" Lam Khiên Mạch dựa lên vai Ngôn Thanh Hạm, có vẻ hơi bất mãn nói. Nhìn cái miệng nhỏ nhắn của nàng mân mê, Ngôn Thanh Hạm cười một tiếng, tiếp đó đưa tay xoa đầu nàng mái tóc dài cũng bù xù theo. "Tôi nói muốn cô, khiến cô thấy mất hứng sao?"
"Nếu như Thanh Hạm nói muốn tôi từ sự thật lòng, dĩ nhiên tôi sẽ rất vui, chỉ là tôi muốn cô không còn sụp kỳ quái này nữa là được chỉ muốn một người ở bên canh cô."
"Ha ha, Lam Khiên Mạch, cơ thể cô đúng là mâu thuẫn. Cô hỏi tôi đang suy nghĩ chuyện gì, tôi đã nói thật cho cô biết, cô lại oán trách tôi không có nói thật lòng."
"Ừm hử? Vậy cô nói, cô mới vừa nghĩ gì về tôi? Tại sao lại muốn tôi ư?" Lam Khiên Mạch không được vừa ý hỏi không tha, bộ dang giống một đứa bé đang hỏi người lớn, đáng yêu đến mức khiến Ngôn Thanh Hạm không nhịn được muốn nhéo mũi nàng. Cuối cùng cô vẫn không thể dùng được động tác này, dù sao hai người vẫn còn xích lỏa ôm nhau, làm động tác như vậy cũng thật mờ ám.
"Tôi đang suy nghĩ, trên đời này sao lại có người kỳ lạ như cô vậy. Rõ ràng giống như yêu nghiệt gieo họa nhân gian, nhưng lại làm đồ ăn có mùi vị không tệ chút nào. Thân là nữ nhân, nhưng không có chút gì là lại ngại ngùng, thậm chí cả cách nói chuyện cũng hào phóng như vậy. Còn có tay trái cô luôn đeo bao tay, tôi phát hiện mỗi lần gặp cô thì sẽ thấy một cái bao tay khác, thậm chí cả lúc tắm cũng không hề thấy tháo ra."
"Lam Khiên Mạch, trực giác của tôi nói cho tôi biết cô không phải một nữ nhân đơn giản, sau lưng cô nhất định còn giấu rất nhiều bí mật. Tôi không biết lần đó gặp nhau ở Tiêu Tương Các là vô tình hay hay thật sự, càng không biết được mục đích mà cô đến gần tôi. Là Ngôn Thanh Hạm thì tôi không nên tiếp tục dây dưa với cô. Nhưng là một nữ nhân bình thường, tôi lại không thể quyết tuyệt đuổi một người có hảo cảm bên cạnh tôi đi được."
"Cô khiến tôi không biết nên làm gì cho phải."
Đợi Ngôn Thanh Hạm nói hết một đoạn dài ra, nháy mắt trong phòng cũng trở lại yên tĩnh van đầu, tựa như lúc hai người còn đang ngủ, còn chưa tỉnh lại. Bỗng nhiên, Ngôn Thanh Hạm cảm giác có bàn tay hơi lạnh đang chạm lên mặt mình, tốc độ rất chậm, lực đạo cũng nhẹ. Nó lướt qua trán mình, mi mắt, mũi, môi, cuối cùng là bên gò má.
"Thanh Hạm, thật xin lỗi, tôi thật không biết tối qua tôi chỉ thuận miệng nói như vậy lại khiến cho cô nhiều rắc rối như vậy. Cô chịu thừa nhận đối với tôi có hảo cảm, tôi rất vui, dù chỉ là một chút cũng khiến tôi vui vẻ như điên. Chuyện liên quan đến tôi, khi đến lúc thích hợp tôi sẽ kể cho cô nghe hết toàn bộ. Khi đó, cô sẽ có được toàn bộ của tôi, tất cả mọi thứ về tôi.
Không chỉ có thân thể này, mà còn có trái tim và cả linh hồn này."
"Tôi không phải người tốt, càng không phải kiểu người gọi là thánh mẫu. Tôi đã làm nhiều chuyện xấu, thậm chí trong lòng còn muốn gϊếŧ chết một người. Tôi tam quan bất chính, hút thuốc uống rượu, người bình thường có thói quen như vậy không hề ít. Nhưng mà đối với người tôi thích, tôi có thể bỏ ra tất cả của tôi cho đi tất cả. Hiện tại cô chỉ cần tin tưởng một chuyện, đó chính là, tôi, Lam Khiên Mạch, tuyệt đối sẽ không làm bất kỳ chuyện gì làm tổn thương đến Ngôn Thanh Hạm."
"Tôi tin cô." Ba chữ đơn giản nhưng không có thực thể, nhưng lời nói rất khí phách. Giống như ném một cái neo xuống biển, đem Lam Khiên Mạch còn đang trôi lơ lửng trong lòng nước cố định lại một chỗ. Chỉ cần Ngôn Thanh Hạm tin nàng là đủ rồi.
"Đói không? Tôi đi làm điểm tâm cho cô."
"Được."
Cuộc nói chuyện chấm dứt, Lam Khiên Mạch cười một cái rồi hôn lên trán Ngôn Thanh Hạm, xoay người xuống giường. Nhìn bóng lưng □ □ mảnh khảnh của nàng, Ngôn Thanh Hạm không chút nào tránh né mà thưởng thức, trong lòng dâng lên hương vị ngọt ngào cùng tự hào chưa bao giờ có. Cô cảm thấy Lam Khiên Mạch rất ưu tú, bất luận là tướng mạo hay dáng người cũng không hề thua kém mình.
Mặc dù khi nói chuyện nàng luôn mang theo vài phần lưu manh, nhưng cách nói cùng khí chất trên người lại không giống như một người sống trong gia đình bình thường.
Nghĩ đến Lam Khiên Mạch vừa rồi cho mình lời cam đoan, Ngôn Thanh Hạm lại càng mong đợi ngày mà nàng sẽ thẳng thắn với mình. Bất quá, sự chờ đợi này dường như sẽ rất dài. Mà mình muốn nghe được bí mật này còn phải bỏ ra thứ quan trọng hơn. Tỷ như, sự thật lòng, thích, còn có cả tình yêu.
Chỉ là nếu mình bỏ ra cho đối tượng là Lam Khiên Mạch, nghĩ đến thì cũng không phải chuyện gì xấu.
Lam Khiên Mạch mặc nội y, lại tùy tiện mặc một cái áo thun trắng size lớn liền đi ra ngoài. Ngôn Thanh Hạm nằm trên giường muốn nghỉ ngơi thêm một chút, chỉ là ít đi một Lam Khiên Mạch thì trên chiếc giường đơn này lại trống trải hơn, khiến cô lăn qua lăn lại không cách nào ngủ tiếp được. Suy đi nghĩ lại, cô vẫn nên ngồi dậy, chuẩn bị xuống bếp giúp nữ nhân kia vì mình mà làm cơm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!