"Ngôn Ngôn, đây là người mà mình đã từng nói với bồ Trần Thương – đạo diễn Trần, ngoài ra còn có vài người bạn mình quen được trong đoàn làm phim, họ đều là những người rất hòa đồng." Trên bàn cơm Ngôn Thanh Hạm bị Tạ Sương Sương kéo lại ngồi cạnh người đàn ông kia, giới thiệu mọi người với nhau. Nhìn người trước mặt có vẻ hơi xấu hổ, mặc dù hắn là đạo diễn, nhìn mặt cũng chưa quá 30 tuổi, thậm chí lúc nhìn trực diện với mình còn đỏ mặt, cái này so với trong ấn tượng của Ngôn Thanh Hạm mấy vị đạo diễn hơi một chút thì dạy người hoàn toàn khác nhau.
"Xin chào, Ngôn tiểu thư, tôi tên Trần Thương, chính là ám độ trần thương đó (vượt qua bóng tối)." Nghe đối phương giải thích tên mình, Ngôn Thanh Hạm còn chưa kịp nói, đã thấy người trên bàn cơm đã cười lớn. "Đạo diễn Trần, anh không cần phải kể tiểu sử của mình ra như vậy chứ?" Tạ Sương Sương chọc ghẹo khiến Trần Thương ngượng ngùng, hắn khó chịu xoa mũi, cũng không có ý so đo.
"Tiểu Sương nói chuyện luôn như vậy, đạo diễn Trần anh có lẽ cũng đã quen." Lúc này, Ngôn Thanh Hạm mới nói, âm thanh trầm thấp mềm nhẹ khiến Trần Thương nghe có chút si mê, vì che dấu thất thố của mình, hắn vội quay người uống một ngụm trà nói như không sao: "Ngôn Ngôn, mình biết bồ tốt nhất, lúc này còn nghĩ cho mình, mình đúng là không nhịn được muốn hôn bồ một cái!"
Tạ Sương Sương luôn có một cái tên ngầm, gọi người đến nhanh hơn gió, đại khái cũng chỉ là nghĩ muốn làm gì đó. Mọi người chỉ nhìn thấy nàng lao vào trong ngực Ngôn Thanh Hạm, như là chó dữ mấy ngày chưa được ăn cơm gặm má người ta. Cho dù các nàng đều là nữ nhân, nhưng hành động như vậy quả thực khiến người ta nghĩ khác đi. Hơn nữa các nàng một là hoạt bát đáng yêu, một là ưu nhã cao quý, phối cùng một chỗ, ngược lại có cảm giác vài phần xứng đôi.
"Được rồi, bồ ngoan ngoãn ngồi xuống đi, không được phép quậy nữa." Bị Tạ Sương Sương cường hôn, Ngôn Thanh Hạm cũng không nổi giận, rất nhiều người cho là nàng không muốn cùng con nít so đo, nào ngờ Ngôn Thanh Hạm đã sớm hình thành thói quen bị Tạ Sương Sương khinh bạc. Kiểu tiếp xúc thân mật này, hai người đã sớm làm qua từ nhỏ tới lớn không biết bao nhiêu lần.
"Đúng rồi đạo diễn Trần, sao chị Tĩnh Nhan vẫn còn chưa tới?" Tạ Sương Sương từ trước đến giờ vẫn rất nghe lời Ngôn Thanh Hạm, đối phương để cô ngồi xuống, cô cũng không dám lộn xộn, chỉ như một bảo bảo ngoan gục xuống bàn. "Cô ấy nói tạm thời còn có việc chưa xong, nói chúng ta không gọi thức ăn trước không cần…" "Xin lỗi tôi đến trễ."
Nhắc Tào tháo thì tào tháo đến, trong lúc Trần Thương còn nói chuyện, một nữ nhân đi theo chỉ dẫn của nhân viên phục vụ đẩy cửa bước vào. Đây là lần đầu tiên Ngôn Thanh Hạm nhìn thấy Tả Tĩnh Nhan mà Tạ Sương Sương luôn nhắc tới, mặc dù mấy ngày trước cô cũng đã đến Tạ gia giám định bức tranh sơn dầu kia, nhưng lúc đó Tả Tĩnh Nhan còn đang ở nước ngoài quay phim chưa có về, mất đi cơ hội gặp mặt lần đó. Lần này chỉ nhìn một cái, nữ nhân đúng như lời Tạ Sương Sương nói, là một nữ nhân rất ưu tú.
Tả Tĩnh Nhan rất cao, nếu không tính đôi giày cao gót dưới chân kia thì cũng chừng 1.78m. Có lẽ mới vừa đi khỏi một bữa tiệc, trên người cô còn mặc bộ dạ phục vàng kim hết sức long trọng. Vóc người cao gầy cùng làn da nõn nà khiến cho cả người như sáng lên, khiến người ta nhìn qua cô như là một nữ hoàng thống lĩnh cả quốc gia, vinh hoa cao quý, lãnh diễn cao nhã.
Lúc này, cô ấy nhìn mình khẽ vuốt cằm, mỉm cười nhẹ. Mái tóc đem mềm mượt buông xuống, ngay sau đó cô đưa tay vén lên. Đôi mắt xinh đẹp rực rỡ như hoa đào, trên mặt không chút gợn sóng sợ hãi nào luôn trầm ổn và thân thiện. Bên dưới cái mũi xinh xắn mượt mà là đôi môi hồng mỏng dày vừa đủ, trên môi có thoa một lớp son, nhìn từ xa đi đến cũng tỏa ánh lấp lánh, giống như anh đào ngâm trong nước.
"Chắc hẳn vị này là Ngôn tiểu thư? Cám ơn cô đã giúp tôi giám định bức họa kia, nếu không phải cô, sợ là tôi bây giờ giống con ruồi không đầu lại đụng lung tung." Âm thanh của Tả Tĩnh Nhan cho người ta cảm giác không giống như người cô, mà hơi có vẻ mộc mạc khàn khàn. Nhìn cô ấy hữu nghị đưa tay phải ra với mình, Ngôn Thanh Hạm cũng đáp lại nụ cười như vậy, đưa tay ra bắt.
"Không có gì, phân biệt đều là chuyện của Thanh Hạm, Tả tiểu thư cứ gọi tên tôi được rồi, không cần phải khách khí như vậy."
"Ha ha, vậy tôi gọi cô là Ngôn được không. Cô cũng không cần gọi tôi là Tả tiểu thư, cứ gọi tôi là Tĩnh Nhan thì được rồi."
"Ừ, Tĩnh Nhan."
Thấy hai người một bên hàn huyên không thèm để ý tới mình, tiểu ác ma trong lòng Tạ Sương Sương bắt đầu quấy phá, cô đi tới chỗ hai người đang chụm lại tách ra, gồng mình chèn vô giữa "Hu hu, chị Tĩnh Nhan không thương em, tới lâu như vậy rồi cũng chỉ nói chuyện với Ngôn Ngôn không thèm để ý đến em, em không biết đâu chị có người mới quên người yêu cũ!"
"Bất quá chị với Ngôn vừa gặp như đã quen từ lâu mà thôi, tiểu nha đầu em ghen cái gì?" Cho dùTạ Sương Sương mang giày cao gót, nhưng chiều cao so với Ngôn Thanh Hạm và Tả Tĩnh Nhan đều thấp hơn một khúc, lúc này lại bị hai người kẹp ở giữa, hơn nữa khuôn mặt cô lại nhìn như con nít, nháy mắt nhìn giống như là hai người chị đưa em gái đi ăn cơm vậy.
"Hừ, chị Tĩnh Nhan là xấu tính nhất nha, lúc đó em dụ dỗ mãi chị mới dính câu, kết quả vừa gặp Ngôn Ngôn có một chút chị lại làm như đã quen nhau từ lâu!" Tạ Sương Sương buồn rầu ngồi một góc không nói, Ngôn Thanh Hạm và Tả Tĩnh Nhan cũng chỉ nhìn nhau một cái, cả hai cũng không thèm để ý đến cô. Nha đầu kia sau đó cũng không nháo không khó chịu, hiện tại không cần để ý tới cô ấy là được rồi.
Khi Tả Tĩnh Nhan vừa đến thì cơm tôi cũng bắt đầu. Trong lúc ngồi ăn, Ngôn Thanh Hạm và Tả Tĩnh Nhan cùng nhau trò chuyện mới biết được thì ra cô ấy xuất thân từ người mẫu, nhưng con đường danh tiếng cũng không được tốt lắm. Về sau nhờ siêng năng nỗ lực cùng may mắn hơn người, cô đóng vai chính trong bộ phim và trở nên nổi tiếng. Kéo sau đó là những lời mời đại diện thương hiệu nhiều đến đếm không xuể, qua nhiều năm lăn lộn vất vả, dần dần trở thành một nữ minh tinh hàng đầu trong nước.
Khi rượu trên bàn đã vơi đi ba phần, thời điểm bầu không khí ăn cơm trên bàn vẫn còn, đột nhiên có một nhóm nữ nhân đẩy của phòng đi vào. Trần Thương còn chưa kịp nhìn rõ mặt họ là ai thì liền bị nhóm nữ nhân trang điểm đậm màu kia gắt gao ôm lấy, nhiều người siết chặt bộ dạng ôm cũng không muốn buông ra. "Mấy người là ai?" Tạ Sương Sương mặt đen hỏi, phòng đặc biệt của các cô đã đặt hẳn cũng phải có nhân viên phục quản lý, sao có thể tùy tiện để người khác đi vào?
Nghĩ tới đây, cô nhìn ra cửa gọi nhân viên phục vụ tới, nhưng nhìn nhóm nữ nhân đứng sau đó, trong ánh mắt có cảm giác như là lọt bẫy. Người phụ nữ kia mặc bộ âu phục đen, phối cùng với vớ ren màu đen đầy lẳиɠ ɭơ kia không phải là Lăng Vi thì là ai?
"Lăng Vi? Sao chị lại ở đây?"
"Tạ Sương Sương?"
Hai người cứ như vậy mắt lớn mắt nhỏ nhìn nhau, bộ dạng như nhau không biết nên làm gì. Hôm nay Lăng Vi xuất hiện ở đây cũng chỉ làm đúng công việc của cô một mama
-san. Khi sáng cô còn dậy không nổi, liển bị một cuộc gọi đánh thức. Thì ra là một khách cũ muốn mời cấp trên của mình đi ăn cơm, nhờ cô mang theo vào cô gái mới đi theo.
Lời nói đầy mịt mờ, nhưng lòng người lại hiểu rõ. Lăng Vi làm gì? Nếu như cô không hiểu rõ ý của khách hàng thì cũng thật xin lỗi cái danh mama
-san cùng thân phận bà chủ của Tiêu Tương Các này rồi. Vì vậy, cô vội vàng rửa mặt qua loa chải đầu tóc gọn lại vội đến hội quán chọn vài cô gái chuẩn bị cho cuộc làm ăn tối nay. Khi nãy khách còn nòi trong điện thoại là phòng số 202, nhưng không hiểu sao lại đến nhầm phòng của đám người Tạ Sương Sương?
"Có lẽ là hiểu lầm."
"Ha ha, hiểu lầm? Vị tiểu thư này, tôi cần giải thích hiểu lầm trước, nhưng trước hết cô để bạn mình buông bạn tôi ra." Lúc này, Tả Tĩnh Nhan luôn im lặng lại đột nhiên mở miệng. Cô ngồi trên ghế nhìn Lăng Vi, trong mắt lộ vẻ bất mãn đễ thấy, ngay cả nhiệt độ chung quanh cũng thấp xuống vài phần.
Nếu như gặp phải người nhát gan, chỉ sợ là sớm bị ánh mắt của Tạ Tĩnh Nhan dọa cho nói không được tiếng nào. Đáng tiếc, Lăng Vi không phải người bình thường, gan nàng cũng rất lớn. Chưa bao giờ bị người ta dùng ánh mắt khinh miệt nhìn như vậy, Lăng Vi nhìn Tả Tĩnh Nhan ngồi giữa bàn cơm, đi thẳng tới.
"Cô gái, cô là người thứ nhất dám nói chuyện như vậy với tôi, cô là cọng hành hay củ tỏi vậy?
"Vị tiểu thư này, nếu cô muốn người khác tôn trọng, thì hãy tôn trọng mình trước đi. Tôi tên Tả Tĩnh Nhan, không phải cây hành như miệng cô nói, càng không phải củ tỏi, mà là người."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!