Ở lớp bồi huấn lần thứ hai gặp được Tomas, Viên Thụy vẫn vô cùng vui vẻ, chủ động chào hỏi đối phương. Nhưng hôm nay dường như tâm tình Tomas không được tốt lắm, thái độ đối với cậu so với lần đầu còn lạnh nhạt hơn mấy phần.
Triệu Chính Nghĩa liếc nhìn Viên Thụy một cái, hỏi Tomas: "Cậu làm sao vậy? Phờ phạc thế?"
Tomas nói: "Không có gì, lát nữa nếu không vội đi uống cùng mấy ly đi."
Triệu Chính Nghĩa đồng ý, Viên Thụy ở bên cạnh nói: "Tôi có thể đi cùng không?"
Tomas: "…"
Triệu Chính Nghĩa: "…"
Viên Thụy thức thời nói: "Kỳ thực tôi rất bận, không thể đi chung được."
Sau khi cùng Tomas tách ra, Triệu Chính Nghĩa không nhịn được nói: "Viên Ca, Tomas không phải như anh nghĩ, anh chớ nhìn cậu ta gầy, cũng không cao bằng anh, nhưng trước kia ở học viện vũ đạo từng học võ thuật, một người vật được tám người đó."
Viên Thụy kinh ngạc nói: "Woa, tôi cho là chỉ có Thiếu Lâm Tự mới dạy võ, môn múa giáo ngọa hổ tàng long a."
Triệu Chính Nghĩa nói: "Trọng điểm của tôi là câu cuối cùng, anh tỉ mỉ xem lại chút đi."
Viên Thụy suy nghĩ suy nghĩ, mắt trợn trừng.
Triệu Chính Nghĩa cho rằng cậu đã hiểu, liền tổng kết nói: "Cho nên, anh cũng đừng có ý kiến gì với cậu ta."
Nhưng Viên Thụy lại nghĩ sai trọng điểm, hưng phấn nói: "Biết đánh nhau còn biết nhảy, quá đẹp trai!"
Triệu Chính Nghĩa: "…"
Ngày hôm nay sau khi tan lớp, thầy giáo gọi Viên Thụy ở lại một mình chỉ đạo cậu. Cậu mỗi ngày lên lớp đều đặn, đối với thầy lại rất kính trọng, trong một nhóm tiểu thịt tươi đang "hot" này, đặc biệt khiến người yêu thích.
Triệu Chính Nghĩa ở cửa đợi nửa ngày mới thấy cậu đi ra, đưa áo khoác cho cậu, nói rằng: "Trịnh tiên sinh vừa nãy gọi điện, nói tối nay sẽ đi ăn với mẹ mình, nhắn anh không cần chờ cơm."
Viên Thụy "Ồ" một tiếng, "Vậy tôi mời cậu đi ăn."
Triệu Chính Nghĩa vui vẻ nói: "Được nha được nha, cảm ơn Viên Ca."
Hắn đi ra bãi đậu xe lấy xe, còn Viên Thụy chờ ở cửa hông cao ốc, cúi đầu nhắn weixin cho Trịnh Thu Dương: "Em tan lớp, Tiểu Triệu nhắn lại với em rồi, em mời cậu ấy đi ăn, anh nói chuyện với mẹ cẩn thận, đừng cãi nhau nha."
Trịnh Thu Dương trả lời rất nhanh: "Mẹ lại mắng em là đồ hồ ly tinh."
Viên Thụy: ". Em có đẹp miếng nào đâu."
Trịnh Thu Dương: "Mẹ còn nghĩ em là đồ dâm đãng."
Cho dù Trịnh Thu Dương dùng âm pinyin, Viên Thụy trong nháy mắt vẫn đỏ mặt lên.
Trịnh Thu Dương: "Anh nói em đặc biệt ngây thơ."
Viên Thụy: "Xác định không phải ngu xuẩn? "
Trịnh Thu Dương: "Mẹ nói vừa nhìn em là biết đồ điếm tâm cơ."
Viên Thụy: "Mẹ anh còn biết từ này, cũng theo trào lưu quá đi."
Trịnh Thu Dương: "Mẹ anh hay lướt Tianya [1]."
[1] Thiên Nhai, 1 diễn đàn của TQ
Viên Thụy: "Ha ha ha, khó trách."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!