Chương 44: Thắng tân hôn

Thắng tân hôn (Chương trước là Tạm chia tay – Tiểu biệt thắng tân hôn)

Đến Thượng Hải ngày thứ 17, thứ sáu, trời vẫn đầy mây.

Lúc ăn điểm tâm, Viên Thụy xem tin tức thời tiết nói sẽ có mưa, lại xem thời tiết ở Bắc Kinh, gió lớn nhiệt độ thấp có mưa lẫn tuyết.

Cậu một bên húp cháo một bên gửi weixin cho Trịnh Thu Dương: "Khí trời không tốt, anh mặc dày một chút, lái xe cẩn thận."

Trịnh Thu Dương lại gửi tin thoại cho cậu, Viên Thụy đưa di động dán lên bên tai nghe anh nói: "Em mua cho anh cái áo khoác mới để chỗ nào rồi? Anh tìm nãy giờ không thấy."

Viên Thụy sợ bị người khác nghe được, đánh chữ trả lời anh: "Ở bên phải tủ treo quần áo, bỏ vào túi chống bụi."

Suy nghĩ một chút, cậu lại không yên lòng nhắn weixin: "Hôm nay mặc nó có hơi mỏng, anh mặc đồ dày hơn đi."

Một lát sau, Trịnh Thu Dương gửi tin thoại nói: "Không sao, anh mặc áo lông cừu rất dày, không nói nữa, anh tranh thủ thời gian."

Viên Thụy đánh chữ thật nhanh gửi đi: "Nhớ mua đồ ăn sáng a! Không thể không ăn!"

Cậu ăn xong trở về phòng thay quần áo, lúc chuẩn bị đi ra cửa studio, Trịnh Thu Dương gửi hình lại, mới vừa mua sữa nóng và bánh mì.

Viên Thụy cầm điện thoại cười, gửi thoại cho anh: "Anh đi đi, buổi tối lại nói, moah moah."

Trịnh Thu Dương trả lời: "Moah moah."

Triệu Chính Nghĩa mỗi ngày nhìn hai người như vậy, mặc dù cảm thấy buồn cười, nhưng lại có chút hâm mộ, hắn chưa có bạn gái, muốn được nhanh nhanh yêu đương.

Buổi sáng đoàn phim quay thuận lợi, xế chiều liền gặp phải chút chuyện, nam nữ diễn viên diễn cảnh hôn, không thể thông qua được.

Viên Thụy trước kia không có quay qua cảnh hôn, chuyện này so với cậu tưởng tượng khó khăn hơn rất nhiều, lúc trước ngay cả cảnh diễn chăn gối lãng mạn cũng có, nhưng vừa đến hôn, cậu lại không hôn xuống được, thử hơn 10 lần cũng không được, ngay cả chưa chạm tới môi đã mắc kẹt lại.

Đạo diễn nhắc nhở cậu nhiều lần, mới bắt đầu còn có thể nhẹ nhàng, càng về sau càng nôn nóng, giọng nói cũng có hơi kịch liệt chút, "Cậu chưa từng hôn sao? Đừng giả ngây thơ! Thấy là người quen liền ngượng ngùng sao, đây là phim, lại không ý gì khác! Tiểu Tống xinh đẹp như vậy cậu còn không hôn được? Chẳng lẽ cậu tự luyến hả?"

Viên Thụy bị bà nói rất lúng túng, cúi đầu không nói gì.

Tống Hoan Nhan hoà giải nói: "Anh ấy cũng không phải làm trò trước mặt nhiều người như vậy để hôn a, lần đầu tiên đều như vậy, lần đầu tiên tôi quay cảnh hôn cũng NG rất nhiều lần."

Đạo diễn bất đắc dĩ nói: "Hai người xem khí trời đi, sắp mưa rồi, đến lúc đó không quay được, hơn nữa sau khi quay xong còn phải thu dọn thiết bị. Hai người xem rồi chuẩn bị đi, thử lại một lần, không được nữa chỉ có thể để ngày mai."

Tống Hoan Nhan kéo Viên Thụy qua một bên, nói đùa với cậu: "Anh đừng khẩn trương như vậy, đến lúc nhắm mắt lại, đừng xem em là Tống Hoan Nhan, anh cứ nghĩ em là Ngô Ngạn Tổ, hoặc Bách Đồ là được."

Viên Thụy cũng không đặc biệt thích Ngô Ngạn Tổ, lại nghĩ tới hình ảnh mình và Bách Đồ hôn nhau, vẻ mặt thoải mái hơn chút.

Tống Hoan Nhan khích lệ nói: "Cố gắng lên."

Song Viên Thụy lại não bổra Lường Tỳ đánh cậu, cả khuôn mặt lại rối rắm.

Mọi người vào vị trí, đánh bản tại trường quay hô "Action".

Viên Thụy và Tống Hoan Nhan đứng mặt đối mặt tỏ nỗi lòng, hai người đều cao, đứng nói chuyện yêu đương hết sức đẹp đôi, thâm tình nhìn nhau vừa ngọt ngào vừa lãng mạn.

Đạo diễn nhướng mày ngồi ở phía sau máy nhìn.

Tống Hoan Nhan đầy yêu thương nhìn Viên Thụy, giống như thật sự đã yêu cậu.

Viên Thụy nghĩ thầm, cô diễn xuất thật tốt a, quá tốt, chỉ có cậu làm cản trở. Cậu một bên đọc lời thoại một bên ở trong lòng không nhịn được bồn chồn, nếu lại không được, sẽ làm phiền mọi người ngày mai tới đây một lần nữa, chỉ bởi vì một mình cậu, một phút diễn này có sức ảnh hưởng đến cả tiến độ đoàn phim.

Nhưng càng nghĩ như vậy, cậu càng khẩn trương, sắp đọc xong lời thoại rồi, đôi môi Tống Hoan Nhan kiều diễm như hoa biện gần ngay trước mắt, làm sao bây giờ a? Căn bản là không hôn xuống được a!

Tốc độ cậu đọc lời thoại ngày càng chậm, nhưng là nói tình cảm nha, chậm một chút cũng bình thường, đạo diễn cũng không còn hối thúc, nhẫn nại chờ cậu nói xong.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!