Tạm chia tay
Hai ngày trước khi đi Thượng Hải, Viên Thụy gọi điện cho Phương Sĩ Thanh, muốn hẹn hắn và Vương Tề ăn một bữa cơm.
Giọng mũi của Phương Sĩ Thanh ở trong điện thoại rất nặng, hừ hừ nói: "Tao bị cảm rồi, xin phép nghỉ làm, cũng không muốn ra ngoài, mày tới nhà tụi này nấu cho tao ăn đi."
Viên Thụy quan tâm nói: "Không đi bệnh viện sao?"
Phương Sĩ Thanh nói: "Đi rồi, không nghiêm trọng lắm, hai ngày nữa là khỏe. Mày có tới hay không a?"
Viên Thụy hỏi Trịnh Thu Dương: "Nó bảo đến nhà nó."
Trịnh Thu Dương ngồi sát bên cậu, nghe hai người bọn họ nói chuyện, tức giận nói: "Cái bao cỏ yếu ớt."
Phương Sĩ Thanh cũng nghe thấy, lớn tiếng nói: "Đừng có nói xấu sau lưng tao!"
Trịnh Thu Dương cũng lớn tiếng nói: "Một lát nữa tới nhà mày nói thẳng mặt!"
Viên Thụy: "Ha ha ha."
Hai người bọn họ mua chút hoa quả, cùng đến nhà Phương Sĩ Thanh và Vương Tề.
Nói đến mối quan hệ với Phương Sĩ Thanh, hai người bọn họ không giống nhau, Trịnh Thu Dương và Phương Sĩ Thanh là anh em, còn Viên Thụy và Phương Sĩ Thanh lại giống bạn thân hơn, lúc ở chung với nhau đề tài tán gẫu cũng khác nhau.
"Tao nói với mày a, tao vốn sắp khỏe rồi, tối hôm qua Vương Tề lại muốn tắm với tao." Phương Sĩ Thanh một bên lau nước mũi một bên nhỏ giọng nói, "Tắm đến mức nước lạnh luôn mà còn chưa chịu dứt, sáng ra tao liền phát sốt."
Viên Thụy nói: "Cũng tại mày thân thể quá yếu, anh ấy khẳng định không sao."
Phương Sĩ Thanh không phục nói: "Mày phí lời! Lão đó trước đây luyện quyền anh đó! Đã vậy gần đây bắt đầu luyện lại, còn tham gia giải thi đấu nghiệp dư, ông trời ơi, trước đây 1 đêm 2, 3 lần tao còn có thể nhịn, hiện tại lực tay lão quá mạnh ngay cả bản thân còn không khống chế được, làm nhiều coi như xong, mày xem hông tao nè, mẹ nó chứ ân ái, quả thực chẳng khác gì bị ngược đãi."
Hắn mặc một cái áo vải bông rộng thùng thình trên người, xốc áo lên cho Viên Thụy nhìn, hai bên bên eo đều bị bầm ứ đỏ, nhưng lại rất sắc tình.
Viên Thụy cau mày nhìn, nói: "Mày thật là trắng."
Phương Sĩ Thanh hắt hơi một cái, không nghe rõ cậu nói cái gì, "A? Đúng rồi, lần trước bạn học mày kết hôn có cả Mạnh Lai, mày có gặp không?"
Viên Thụy nhỏ giọng nói: "Sau đó tao còn gặp lại trong một sự kiện, tao không nói với Thu Dương."
Phương Sĩ Thanh kinh hãi, nói: "Hai người làm cái gì? Chẳng lẽ là…"
Viên Thụy vội nói: "Mới không có, chỉ nói mấy câu."
Phương Sĩ Thanh hết sức hứng thú, "Nói cái gì?"
Viên Thụy như cái máy lặp lại toàn bộ đối thoại của cậu với Mạnh Lai ngày hôm đó.
Phương Sĩ Thanh hai mắt toả sáng nói: "Oa, nói như vậy Mạnh Lai thật sự thích mày a? Sao mày không hỏi rõ năm đó đến cùng là xảy ra chuyện gì?"
Viên Thụy nói: "Cậu ấy nói là tự cậu ấy làm, cũng qua lâu như vậy rồi, tao cũng không còn thích, sao phải hỏi rõ ràng như vậy."
Phương Sĩ Thanh khó hiểu, "Mày không hiếu kỳ chút nào sao? Nếu là tao tao phải hỏi cho rõ, nếu không hỏi rõ ràng tao ăn không vô."
Viên Thụy xoa xoa bụng, nói: "Đúng lúc ăn không vô, tao gần đây nghỉ ngơi ăn nhiều quá, có chút mập, phải giảm cân."
Phương Sĩ Thanh lấy tay đo hông của cậu, câm nín nói: "Giảm cái cân gì, tao thấy mày mặc quần hai thước cũng phải tuột."
Viên Thụy cau mày nói: "Không phải a, năm nay tao toàn mặc 2 thước 1."
Phương Sĩ Thanh cảm khái nói: "May mà mày không phải người yêu Vương Tề, nếu không lúc bất cẩn sẽ bẻ gãy mày luôn."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!