Dương Lộ là ai
Lễ cưới vừa kết thúc, Viên Thụy liền nói tạm biệt với từng người một.
Chú rể không hiểu ra sao giữ cậu lại: "Đừng đi vội a, lát nữa còn có kế hoạch khác, chỉ có lớp chúng ta, không có người ngoài."
Viên Thụy nói dối: "Buổi chiều tớ còn có việc, phải đi."
Chú rể nhìn một vòng bạn học, thấy sắc mặt mọi người có chút quái lạ, ngay cả Mạnh Lai cũng trầm mặc không nói, hắn đành phải nói: "Vẫn là công việc quan trọng, lần sau nếu có thời gian lại họp mặt, dù sao cũng liên lạc với cậu được rồi."
Sau khi Viên Thụy đi, chú rể hỏi: "Sao vậy sao vậy? Không phải nói muốn dính hỉ khí của tao sao, hôm nay giúp Mạnh Lai bắt nó mà?"
Nhà vật lý học nói: "Ai, chỉ trách Mạnh Lai không hăng hái."
Cô gái nhà văn nói: "Đúng vậy, ngay cả weixin cũng không thêm được."
Tất cả mọi người chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn Mạnh Lai.
Mạnh Lai xoa xoa mũi, nói: "Khụ, còn nhiều thời gian."
Viên Thụy đi ra ngoài tìm được Trịnh Thu Dương, vì sợ người qua đường nhận ra sẽ phiền phức, cũng không dám nhiều lời, lên xe rời khỏi nơi này trước.
Cậu nhìn nhà hàng 5 sao trong gương chiếu hậu càng lúc càng xa, lòng còn sợ hãi nói: "Bạn học của em toàn là trâu bò, em thật sự không thể trò chuyện với họ, nói cái gì cũng nghe không hiểu, anh có biết cái gì là sóng vật chất không?"
Trịnh Thu Dương còn chưa có từ vại giấm chua bò ra ngoài, tức giận nói: "Anh biết cái gì là lãng."
*Cái chữ ẻm nói chỉ sóng, cơ mà chữ lãng anh Dương dùng ý là dâm dãng/lẳng lơ
Viên Thụy: "…"
Cậu có hơi ủ rũ: "Em còn không đi họp lớp, sao anh còn không vui?"
Trịnh Thu Dương nói xong câu đó, cũng nhận ra thái độ của mình có vấn đề, hắn lái xe, dùng tay phải ở không xoa nhẹ tóc Viên Thụy, nói: "Không phải không vui, ngoan, chúng ta đi ăn cơm trước, muốn ăn cái gì? Đưa 2 bao tiền mừng hai người trái lại bụng đói đi ra."
Viên Thụy sững sờ, hỏi: "Anh không phải là lén trà trộn vào sao? Còn cho cả tiền mừng? Nhiều ít?"
Trịnh Thu Dương: "…"
Viên Thụy lấy tiền của anh ra đếm đếm, vẻ mặt vô cùng đau đớn.
Trịnh Thu Dương giả mù sa mưa đề nghị: "Nếu không bây giờ quay lại, lấy tiền về đi ăn?"
Viên Thụy gấp lại ví bỏ vào túi anh, sầu khổ nói: "Thôi, trở về mọi người sẽ biết em lúc nãy nói dối."
Hai người ăn cơm xong trở về nhà, Viên Thụy ở trong sổ sách ghi lại tiền mừng hôm nay đưa, đau lòng thật lâu mới nhớ tới Trịnh Thu Dương, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Trịnh Thu Dương ngồi đối diện, đang nhìn cậu chằm chằm.
Viên Thụy: "…"
Trịnh Thu Dương nói: "Xem xong? Chúng ta nói chuyện một chút."
Viên Thụy có chút sợ, hỏi: "Nói chuyện gì?"
Trịnh Thu Dương nói: "Vừa nãy ở nhà hàng, người ngồi bên trái chính là mối tình đầu của em?"
Viên Thụy gật gật đầu, lại vội tỏ thái độ: "Em đã sớm không còn thích cậu ấy, em đã nói với anh rồi."
Trịnh Thu Dương nói: "Gã đó nói gì với em?"
Viên Thụy nói: "Không có nói gì, cậu ấy muốn thêm weixin em, em sợ anh không vui nên kéo vào danh sách đen."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!