Một cái đùi lớn
Có được thù lao Viên Thụy lập tức gọi cho Trịnh Thu Dương chia sẻ: "Công ty trả tiền cho em, 70 vạn đó!"
Trịnh Thu Dương nói: "Bây giờ phải về công ty? Nhưng hôm nay là thứ 7, tôi khó khăn lắm mới được rãnh rỗi đi theo mẹ dạo phố đó."
Viên Thụy: "…"
Trịnh Thu Dương: "Gấp như vậy? Được được, vậy mọi người tiếp đãi trước đi, tôi đưa mẹ về xong lập tức tới ngay a."
Viên Thụy: "Anh đi dạo với dì đi…"
Trịnh Thu Dương: "Đừng hối đừng hối, ở công ty chờ tôi, nửa tiếng nữa đến ngay."
Nửa tiếng sau, Trịnh Thu Dương ở dưới lầu gọi điện thoại gọi cậu xuống.
Cậu sợ người của công ty nhìn thấy, xuống lầu liền lén lút chạy vào ngồi trong xe Trịnh Thu Dương, nhìn xung quanh không có ai, mới nói: "Dì không phát hiện anh gạt dì sao?"
Trịnh Thu Dương nói: "Không có, mẹ vừa nghe công ty có việc, ngay cả anh đưa cũng không cho, tự đón xe về nhà."
Viên Thụy áy náy nói: "Sau này dì mà biết anh gạt dì như thế, nhất định sẽ thương tâm."
Trịnh Thu Dương kêu oan: "Đâu phải lúc nào anh cũng gạt, mới có mấy lần. Không phải chứ, hai năm qua ngày nào cũng càm ràm, bắt được cái gì nói cái nấy, ở trong trung tâm thương mại thấy hình quảng cáo của em ở quầy mỹ phẩm, từ lầu 2 nói tới lầu 6, mua cho mẹ ly nước cũng không cản được, anh nghe một đường đầu muốn nổ."
Viên Thụy có chút đồng tình anh, hỏi: "Dì nói em cái gì nha?"
Trịnh Thu Dương bắt chước nói: "Chân quá dài, người quá gầy, da đen, môi dày."
Viên Thụy: "…"
Cậu sờ sờ chân của mình, lại từ trong gương soi soi, nói: "Môi em dày sao?"
Trịnh Thu Dương cười nói: "Em còn nghe sao, mẹ làm sao biết? Có thịt mới dễ hôn."
Hắn lấy tay đặt trên đùi Viên Thụy nặn nặn, nói: "Cũng yêu cái chân dài này, có thể chơi đùa cả đời."
Viên Thụy muốn cười lại không dám quá lớn tiếng, nghẹn đến mặt đỏ chót.
Thật yêu Trịnh Thu Dương, chỗ nào cũng yêu, sao lại yêu đến như vậy?
Hai người ăn cơm xong, vui vẻ hóng gió, sau đó về nhà.
Trịnh Thu Dương đúng lúc bật được trận bóng phát lại, Viên Thụy lấy sổ sách ra ngồi trên ghế sô pha khác, đem khoản tiền lãnh hôm nay ghi vào, sau đó cầm quyển sổ cười toe toét.
Trịnh Thu Dương quay đầu nhìn cậu một hồi, vào trong phòng chuyển một vòng đi ra, cho cậu 2 cái thẻ.
Viên Thụy: "???"
Trịnh Thu Dương chỉ chỉ thẻ nói: "Thẻ này là tiền tiết kiệm, không nhiều, khoảng 20 vạn. Anh còn có chút tiền gửi dài hạn, chừng 110 vạn, tạm thời không có rút ra. Thẻ kia là để vay trả tiền nhà, còn 9 tháng nữa là trả hết, nhà ở Tứ Hoàn, không quá lớn, 110 m2, đứng tên căn nhà và chủ vay là anh, sau này sẽ ghi thêm tên em vào, nếu ngại nhỏ quá thì anh bán lại mua cái lớn hơn, lúc đó trực tiếp viết tên hai chúng ta."
Viên Thụy: "…"
Trịnh Thu Dương lúng túng nói: "Chỉ là giấy tờ bất động sản còn ở chỗ mẹ anh, bữa nào anh lén lấy về."
Viên Thụy vội nói: " Đừng đừng đừng, đợi sau này chúng ta dành đủ tiền lại mua nhà, căn này để cho mẹ anh giữ đi."
Trịnh Thu Dương nói: "Em đừng xem thường mẹ, mấy năm nay dụ dỗ ba anh mua cho 2, 3 căn rồi, tiền trong tay phỏng chừng còn đủ mua thêm 2 căn nữa, căn nhà dột nát của anh mẹ còn không thèm nghía tới."
Viên Thụy nghĩ thầm, ông trời ơi, vậy sao dì còn nói em là đồ tâm cơ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!