Chương 27: (Vô Đề)

Anh muốn phun sao?

Viên Thụy vừa đóng sổ chi tiêu, thì đã có người nhấn chuông cửa.

Cậu có hơi bất ngờ, lúc này sẽ là ai? Nếu có công tác, Triệu Chính Nghĩa hẳn là đã sớm gọi điện thoại nói tới đón cậu.

Đi đến xem video ở cửa trước, cả người cậu lập tức nhảy vụt về phía sau nửa bước, vội vàng phóng vào phòng vệ sinh, nhanh chóng tút lại nhan sắc, sau đó chạy bước nhỏ ra mở cửa.

Bách Đồ đứng ở cửa, có chút không được tự nhiên nói:

"Quấy rầy, em đang bận sao?"

Nam thần là tới thăm nhà sao? Tim Viên Thụy nhảy nhót không thôi, lập tức đem đầu lắc như trống bỏi, sốt sắng nói:

"Không bận không bận, mời anh vào."

Bách Đồ nói:

"Không phải, anh định đi siêu thị, không biết em có rảnh hay không…"

Không chờ hắn nói xong, Viên Thụy liền cướp lời:

"Có! Chờ em một chút! Em đi mặc áo khoác lấy túi tiền!"

Tâm tình của cậu quả thực giống như đang ngồi trên mây bay xa xa a~, trong đầu không ngừng cười

"A ha ha A ha ha ha A ha ha ha ha", nhất định là nam thần cảm thấy cậu là người tốt, nếu không sao lại chủ động đến hẹn cậu đi dạo siêu thị!?

Mãi đến khi cùng Bách Đồ sóng vai đứng trong thang máy, cậu còn cảm thấy như đang nằm mơ.

Nghiêm chỉnh mà nói, cậu và Bách Đồ chỉ tiếp xúc qua hai lần, chỉ là lần trước đi siêu thị, Bách Đồ cảm thấy cậu không tệ ở chỗ nào? Tay đẩy xe đẩy rất vững vàng? Hay là do biết chọn rau củ? Hay là bộ dáng giả gà yên lặng làm tùy tùng theo sau rất hợp?

Cậu như lọt vào trong sương mù, không biết chính mình nổi trội xuất sắc ở điểm nào mà chiếm được ưu ái của ảnh đế.

Mạo muội tới cửa.

Bách Đồ mở lời,

"Có phải anh quá đường đột không?"

Viên Thụy vội nói:

"Đương nhiên không! Kỳ thật em rất muốn lên lầu tìm anh chơi, chỉ là không dám."

Bách Đồ rõ ràng thả lỏng hơn so với vừa rồi, nói:

"Sau này lúc rãnh rỗi, em cũng có thể qua chỗ của anh chơi a."

Viên Thụy cười toét đến mang tai, Bách Đồ đây là coi cậu thành bạn bè? Không không, cách bạn bè còn một đoạn, là hàng xóm, hàng xóm tốt!

Hai người xuống lầu, đi dọc theo khu dân cư ra ngoài đường lớn, Bách Đồ nói:

"Thật ra anh cũng không biết em có nhà hay không, chỉ là muốn thử nhấn chuông xem. Anh ở đây 5 năm luôn đi siêu thị một mình, cũng cảm thấy rất bình thường, sau lần trước, anh lại đi một mình hai lần, đột nhiên cảm thấy đoạn đường này rất xa."

Viên Thụy thấu hiểu nói:

"Em hiểu mà, trước đây lúc còn độc thân em cũng thường xuyên cảm thấy đi đường một mình rất cô đơn."

Bách Đồ: …

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!