Quản Tử nói:
"Anh đây giúp cậu như thế, mà cậu vẫn lấy"Tảo Biển
"của anh đây sao? Đó là chỗ mà anh đây rất thích!"
Ai ai cũng đến bày tỏ sự đa tình của bản thân, Lục Hạo đương nghiên cũng không thực sự nghĩ như vậy, chỉ đơn giản phát tiết sự tức giận với Quản Tử vì cậu ta không sớm nói sự tồn tại của Lương Ngữ Hinh cho anh.
Quản Tử thật sự lo lắng, nếu Lục Hạo đã nói một câu muốn, anh ta thực sự không thể nào không đưa.
"Nhìn biểu hiện của cậu rồi tính." Nói xong, Lục Hạo giành cúp máy trước.
Quản Tử cầm di động nghe tiếng tút tút, cảm thấy như bản thân được sống lại!! Kết quả lại bị Liên Dịch khinh bỉ, nói anh đàn bà quá đi.
Lục Hạo thông báo một số việc cho bí thư của mình, nói sẽ ở lại thành phố L ba ngày.
Thật ra anh không muốn trở về nhanh như vậy, thế nhưng còn rất nhiều hội nghị báo cáo đang chờ anh, chậm nhất là ba ngày sau phải quay về.
Hai tiếng trôi qua rất nhanh, Tông Chính Hạo Thần đúng giờ gửi tư liệu của Lương Ngữ Hinh đến hòm mail của Lục Hạo.
Đương nhiên thị trưởng Tiểu Tông cũng lợi dụng chức vụ của mình tiện thể xem qua luôn rồi, cảm thấy việc này càng ngày càng thú vị.
Tông Chính Hạo Thần nói với Lục Hạo trong điện thoại :
"Lục Tử, vẫn là cậu hoành tráng à nha, anh đây bái phục!"
Lần này Lục Hạo không thể không kiêu ngạo được, anh đây đương nhiên hoành tráng rồi, anh đây có một đưa con trai năm tuổi a!!
Anh cũng không vội tới tiếp cận Lương Ngữ Hinh, Lục Hạo có tác phong làm việc của Lục Hạo, từ trước đến nay anh thích tự mình nghiên cứu nắm rõ hết thảy về đối phương, sau đó mới ra trận.
Cho nên mới nói, ba mươi tư tuổi trở thành cán bộ cấp cao của bộ của ngành hái ra tiền, vị trí này không phải tự nhiên mà có được.
Tài liệu Lương Ngữ Hinh ở thành phố L được cấp dưới của Tông Chính Hạo Thần sắp xếp rất tỉ mỉ, bản sao hộ khẩu, bản sao chứng minh nhân dân, giấp phép kinh doanh cửa hàng bán hoa, thậm chí còn có hồ sơ ghi chép khi Hạo Tử vừa chào đời ở bệnh viện Đệ Nhất.
Trên hộ khẩu của Lương Ngữ Hinh không có tên cha mẹ, chỉ có tên tuổi của Hạo Tử: Lục Hạo.
Lục Hạo nở nụ cười, anh hôm nay trốn ở trong phòng cười quá nhiều, nhưng thật sự cảm thấy rất vui vẻ, Lục Hạo, củ cải nhỏ kia tên là Lục Hạo.
Về phần cha mẹ của Lương Ngữ Hinh, Lục Hạo nhớ rõ trước đây nhà của họ làm kinh doanh, hoàn cảnh gia đình không tệ, cho nên tính cách của Lương Ngữ Hinh rất đơn thuần, không tiếp xúc với xã hội, không hề lừa lọc giả dối khiến cho người khác cảm thấy thoải mái.
Thế nhưng tại sao? Tại sao Lương Ngữ Hinh có thể một mình tới thành phố L? Tại sao sáu năm trước cha mẹ cô ấy lại qua đời?
Tại sao cô ấy mang thai Hạo Tử nhưng không nói cho anh biết?
Những chuyện này, anh không muốn giao cho cấp dưới đi điều tra nên phải đợi khi Lục Hạo quay về Bắc Kinh tự mình đi tìm hiểu rõ sự việc.
Cả ngày hôm nay Lương Ngữ Hinh có một loại cảm giác bất an, làm sao lại có thể như vậy chứ? Sao lại có thể gặp được Lục Hạo sau đó còn để anh ấy biết Hạo Tử là con trai của anh ấy nữa chứ?
Khi hoàng hôn buông xuống cô đến nhà trẻ đón con trai tan học, các bạn nhỏ trong nhà trẻ chạy ra ngoài như ong vỡ tổ, Hạo Tử nắm tay Tiểu Mị đi cuối cùng, từ rất xa Lương Ngữ Hinh đã nghe thấy giọng của con trai nói :
"Tiểu Mị chúng ta không cần vội, rất nguy hiểm sẽ bị té ngã xuống đất đấy!"
Sau đó vỗ vỗ ngực bổ sung thêm một câu : Là mẹ mình nói!
Lương Ngữ Hinh mỉm cười vẫy tay với hai bé, Hạo Tử buông tay của Tiểu Mị ra chạy đến bên cạnh mẹ, hoàn toàn quên mất mình vừa mới nói như vậy rất nguy hiểm sẽ bị té ngã xuống đất.
Mẹ ơi!! Hai tay Hạo Tử ôm lấy cổ của Lương Ngữ Hinh, được cô bế lên.
Lương Ngữ Hinh hôn nhẹ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai, xoa đầu cậu nhóc, cậu nhóc chơi trong nhà trẻ đến mức người đầy mồ hôi, nhưng cái miệng nhỏ nhắn hồng hồng, khuôn mặt nhỏ béo mập, còn có đôi mắt di truyền từ cô kia nữa, cho dù Lương Ngữ Hinh nhìn kỹ như thế nào đều không tìm được chỗ nào nào giống với Lục Hạo cả.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!